Thursday, April 25, 2013

HÃY TIẾP TỤC BƯỚC ĐI EM NHÉ!


   Hãy cứ tiếp tục đi trên con đường ấy em nhé! Đó là điều mà anh muốn nói với em lúc này, và đó cũng là tất cả những gì mà anh có thể nói được với em.
Với anh lúc này tất cả chỉ còn lại sự im lặng luôn bên anh, anh lại bị sự im lặng ấy ngự trị và lấy đi tất cả, cũng đang dần chấp nhận tất cả mọi thứ ra đi trong im lặng, kể cả em…
Chính vì vậy em đừng quay đầu lại, đừng để sự im lặng kia theo gót mình, vì chỉ một người chờ đợi trong im lặng là đủ rồi.
anh bia facebook dep ky niem mot thoi de nho tinh yeu ron ren
Hướng về phía ấy, nơi mà em đi về, sẽ là nơi bắt đầu mới của em, nơi mà em cần tìm bấy lâu nay, cũng là nơi mà em thuộc về đấy. Còn phía sau lưng em, tất cả những sự hỗn độn mà cả hai người đã từng nếm trải, sẽ chỉ là quá khứ và kỉ niệm thôi. Vì vậy đừng luyến tiếc làm chi em nhé, mà hãy nhìn và đi về phía trước…
Phía trước con đường kia, vào một ngày nắng đẹp, em cất bước nhẹ ra đi trong một sự im lặng mà vô tình hay hữu ý chúng ta tạo ra, và để rồi cả hai không còn gì cho nhau nữa ngoài sự im lặng đáng sợ kia. Rồi anh cũng biết sẽ có ngày này, anh sẽ im lặng nhìn em dần xa anh như cuộc tình mình vậy. Em cứ đi đi em nhé…
Có khi nào em tự hỏi rằng vì sao lại có sự im lặng kia? Và có phải sự im lặng kia tạo ra một khoảng cách vô hình cho anh và em? Điều em muốn có như điều anh muốn?… Câu trả lời cho tất cả những câu hỏi kia lại cũng chỉ là sự im lặng. Vì anh hay em đều chưa từng hỏi nhau những điều đó. Nhưng anh biết được rằng, chúng ta đều mong được hỏi và được biết câu trả lời cho những điều đó, song tất cả ta đợi và dành cho nhau cũng chỉ là thế thôi…

Em ra đi, em đi vì những điều chúng ta không thể cho nhau duy chỉ trừ sự im lặng đó. Em hay anh ngày càng không thể hiểu được nhau có phải vì sự im lặng đó ngự trị và lớn dần. Vậy anh xin em một lần cuối, hãy để sự im lặng ấy lại cho anh và em hãy làm điều mình cần làm. Để anh sẽ mãi ngóng chờ như anh đã hứa trong im lặng, để trò chuyện với nỗi buồn trong im lặng, để gục đầu hay khóc thầm trong đêm vắng cùng với sự im lặng kia. Ngày ta quen nhau lần đầu, chúng ta cũng đều im lặng tìm hiểu nhau, và giờ đây khi em đi rồi, em cũng ra đi trong một sự im lặng…
Rời khỏi cuộc tình này, em vẫn còn nơi để đi, để hướng về một nơi khác mà em cần, còn anh thì nơi nào cho anh, nơi nào anh thuộc về, nơi nào để vơi đi nỗi buồn? Anh tự hỏi mình sẽ ra sao những ngày sắp đến, khi mà người hiểu anh cần gì, người sẽ cho anh để vượt qua những nỗi đau trong quá khứ rồi lại rời xa anh… Đôi khi anh nhắm mắt lại và ước rằng mọi chuyện có thể quay lại từ đầu, nhưng không, đây là cuộc sống và phải biết chấp nhận nó. Phải chấp nhận và sống trong im lặng một cách mòn mỏi thế này là điều mà anh phải chấp nhận đúng không em. Dù rằng có đôi lần anh cố gắng gạt đi mọi vướng bận để có thể bắt đầu lại như những ngày xưa nhưng anh hiểu một điều rằng cả hai chúng ta đã chịu đựng những nỗi đau trong sự im lặng quá nhiều rồi em à. Đó cũng là lí do anh hiểu và tôn trọng quyết định của em…

Đoạn đường mà em đi ngày mai sẽ đầy nắng và thật đẹp với một cô gái tuổi đôi mươi mơ mộng như em. Và hãy vững bước trên con đường mình đã chọn, nơi cuối con đường kia sẽ là điều em muốn, là thứ mà bấy lâu nay em cần. Một bờ vai, một đôi tay khác sẽ dìu dắt và luôn bên cạnh em, chính vì thế đừng quay đầu lại em nhé. Hãy để lại cho anh những gì mà anh đã mang lại cho em và hướng về một nơi có những gì mà em đáng được nhận. Vì cuộc sống này hữu hạn nhưng điều đặc biệt mà em tìm kiếm – tình yêu thì vô cùng mà, hãy đi đến cuối con đường và tình yêu sẽ lại trở về với em mà…
Em thừa biết rằng, không-có-em cuộc sống của anh còn ổn hơn, vui hơn. Không-có-em anh chỉ mất một chỗ để tiêu khiển... Không-có-em... Không-có-em chẳng là điều gì to tát với anh. Đâu như em, không-có-anh em phải chật vật với nỗi nhớ của mình, với những chuyện mà một mình em mơ tưởng.
Em buồn lắm! Không dám vứt bỏ cả tự trọng để yêu anh cuồng si như em vẫn nghĩ đâu anh. Em sợ bị coi thường, em sợ anh biết, người ta biết, rằng em yêu anh nhiều quá đến mê muội ngây ngô. Em sợ bị chê cười. Nên em chẳng dám yêu anh mà không biết chắc được câu trả lời liệu rằng anh cũng vậy. Em cũng sợ bị tổn thương nữa. Em cứ nghĩ, trước sau gì cũng sẽ tổn thương, đan tâm chấm dứt sớm cho ít đi phần phiền muộn…
Nguồn ảnh: Ảnh Đẹp

MONG MỘT LẦN TRỞ LẠI NHỮNG KÍ ỨC MỘNG MƠ


Giá mà có thể tìm trong một cõi đi về như số phận, giá mà cho tâm hồn mình thấy lại được những ước mơ ngày xưa ấy. Giá mà, bóng áo dài làm ướt tâm hồn tôi về lại. Tôi chỉ xin mộng mơ và ru khẽ những bong bóng mùa hè.
Cung đàn ngày hạ, tiếng ve như gảy khe khẽ những ký ức trong tâm hồn. Thoáng xa rồi, những câu ca mộng mơ bên ngày cũ. Tôi ngồi lại, nhặt từng giọt ký ức ươm mềm cả một lối đi ngoan. Khi ngày xưa ấy, lúc trong tôi còn là một bầu trời khờ dại…

anh bia facebook dep ky niem mot thoi de nho tam su con gai
Bóng phượng già trầm buồn theo năm tháng, để độ hạ về trời mây trắng bềnh bồng bay. Nhớ kỷ niệm trường tan tung bay tà áo trắng, ngày nắng sân trường, lòng bỗng chỉ thấy vu vơ nhiều thôi.
Là câu thơ cũ kỹ không tựa đề, là tiếng nhỏ ơi bộc bạch khe khẽ khi mỗi giờ ra chơi. Trang lưu bút cũ còn dấu tình yêu học trò thuở khôi nguyên trong màu tím. Giỏ phượng hồng chở nặng cả một bến mộng mơ. Xa rồi thì thèm thuồng đến điên dại, thèm đến tan chảy cả tuổi bây giờ, tuy đã quá đôi mươi. Thế thôi cũng thấy chưa đủ, cho lòng thấy vơi bớt đi những kí ức xa rồi.
Khi chiều nhạt nắng về trên phố, đóa bằng lăng cười đùa ngả nghiêng với vạt tóc bay, với áo dài tinh nghịch trên những vòng xe đạp cũ, vẹn nguyên.
Thuở ấy mộng mơ nhiều mà nghịch ngợm cũng nhiều…
Nhớ những lúc cô giảng bài đầu óc vu vơ ngoài cửa sổ, nhớ thầy hiệu trưởng với cái nhéo tai trong một lần tôi nghịch dại.
Nhớ tiếng đàn ve kêu, nhớ cánh bướm hồng dấu trong trang vở đã cũ kỷ, bạc nếp màu vì được gấp với thời gian.
Ngày xa rời nước mắt cũng lưng chừng rơi ướt cả mùa hoa phượng. Áo dài buồn bước chầm chậm về trên phố xinh, dấu yêu nơi đâu, ươm ấm cả tuổi hồng. Để vạt nắng làm ướt hoen màu áo tôi và kỷ niệm.
Rồi thì tương lai lại rực sáng, rồi thì những cái gạt tay lau khô hạt lệ biệt ly như níu kéo. Ngày sân trường tĩnh vắng, tôi mải miết chạy mình trong chốn xô bồ kia. Biết là còn đó những thế hệ sau là mầm xanh, còn những tình yêu học trò trong veo khác, đôi mắt, bóng áo dài khác với những mộng mơ khác tôi.
Thế mà giờ nhìn lại vẫn thấy mình thèm những thứ ấy đến lạ. Thèm, đến bỏng cháy cả niềm khát khao trong tâm khảm.
Giá mà có thể tìm trong một cõi đi về như số phận, giá mà cho tâm hồn mình thấy lại được những ước mơ ngày xưa ấy. Giá mà, bóng áo dài làm ướt tâm hồn tôi về lại. Tôi chỉ xin mộng mơ, và ru khẽ những bong bóng mùa hè.
Cơn mưa như hiểu lòng tôi trong chiều phố. Những ước mơ vén khe khẽ những phận người trong cuộc đời trần trụi. Tuổi học trò luôn là những lúc cho tâm hồn thấy bình yên đến kì lạ. Để khi xa rồi, lòng chợt tìm về khi dừng chân nghỉ ngơi.
Vẫn đấy màu áo, vẫn đấy tiếng ve, vẫn bài học cũ còn in. Kỷ niệm sân trường, hàng phượng tím. Thầy cô cũ tóc giờ cũng chấm phá những gam màu trắng đen…
Con người tôi thì cũng già cỗi dần với bóng thời gian. Nhưng có lẽ tâm hồn với tuổi học trò thì vẫn ủ ướt cả những tháng năm. Mộng mơ đong đầy, và ký ức luôn là niềm khích lệ cho cả những tương lai sau tôi.
Ai ơi! Nếu có đi qua nữa tuổi học trò, thì cho tôi xin thêm nữa một lần ký ức ấy. Tuổi học trò mộng mơ…
Nguyễn Thanh Hải
Nguồn ảnh: Hình Đẹp

BỨC THƯ TÌNH DÀNH CHO NGƯỜI EM YÊU!

Gửi anh – người cho em biết em lại có thể thêm một lần nữa yêu thương.
Tình yêu anh dành cho em không lãng mạn, không lấp lánh như mối tình đầu. Nhưng nó đủ ấm áp để cho em cảm thấy bình yên, đủ tin tưởng để cho em tự tin nắm tay anh đi hết quãng đường dài phía trước.
Anh à! Hôm nay anh lại đi công tác xa, thấy nhớ anh vô cùng. Lần đầu tiên em nhắn tin cho anh rằng em nhớ anh. Anh ngạc nhiên lắm đúng không? Kể từ ngày quen, chẳng mấy khi em gọi cho anh để hỏi rằng anh đi làm về có mệt không. Chẳng mấy khi em nhắn cho anh một tin nhắn chúc anh một ngày mới tốt lành. Lần đầu tiên em nhắn cho anh, một tin nhắn yêu thương.
Dạo này anh bận, anh không còn nhiều thời gian dành cho em như trước nữa. Mình làm việc cùng một cơ quan thế mà cũng chỉ tranh thủ gặp nhau sau mỗi giờ em lên lớp, chỉ kịp đi chung với nhau một đoạn đường từ trường về nhà. Mỗi dịp cuối tuần anh và em lại mỗi người một nơi với những công việc riêng của mình. Và em bắt đầu ghét anh, ghét vì chẳng được nhận những điều mà trước đây anh vẫn dành cho em. Vậy mà trước đây em đã từng ghét chính những điều em đang cảm thấy thiếu vắng. Em ghét mỗi sáng sớm nhận lời chúc ngày mới tốt lành. Em ghét phải trả lời điện thoại của anh mỗi tối. Ghét phải tìm lí do để từ chối cuộc hẹn với anh. Ghét tất cả những gì anh dành cho em.

anh bia facebook dep ky niem mot thoi de nho trai tim mong manh
Em – một cô gái sắp bước qua tuổi 27, một cô gái cũng đã có những phút giây ngọt ngào bên người yêu thương, một cô gái đã từng nếm trải nỗi đau khi tình yêu tan vỡ, một cô gái ngỡ rằng sẽ chẳng bao giờ có thể bắt đầu yêu thương. Và anh, chính anh đã giúp em hiểu rằng em lại có thể thêm một lần nữa yêu thương. Em cũng chẳng biết những gì em dành cho anh có phải là tình yêu không? Nhưng anh và nỗi nhớ trong em là có thật.
Em nhớ lần đầu tiên gặp anh vào một buổi tối giữa mùa Thu. Thật tình cờ anh nhắn tin làm quen, em mỉm cười rồi anh cũng sẽ giống như những người con trai khác, những người đã từng đi qua cuộc đời em.
Em nhớ lần thứ hai, lần thứ ba và nhiều hơn nữa gặp anh… lúc nào em cũng vội. Cũng chẳng biết tại sao mỗi lần gặp anh em lại cứ bảo với anh rằng em vội lắm, hình như là em cố tình lẩn trốn ánh mắt anh.
Em nhớ… nhớ lắm cảm giác hụt hẫng khi chẳng còn thấy anh xuất hiện trước mặt em. Em cảm nhận được rằng anh đã từ bỏ… từ bỏ một điều gì đó chưa kịp bắt đầu. Mỗi ngày trôi qua em lại cảm nhận rõ hơn, và cứ thế anh và em xa dần…
Tình yêu anh dành cho em đủ ấm áp để em cảm thấy bình yên
Em nhớ ngày trở lại… ngày em đi công tác ở Cẩm Khê. Một mình ở thị trấn miền trung du mưa và buồn kinh khủng. Mỗi ngày đi làm về lại nằm co ro trong chăn xem phim đến quá nửa đêm. Em mới cảm nhận được nỗi nhớ anh… nỗi nhớ dịu nhẹ, len lỏi trong em. Và em đã làm một điều tưởng chừng như chẳng bao có thể… gửi cho anh một tin nhắn… một tin nhắn đầu tiên kể từ ngày em quen anh. Và em sẽ chẳng bao giờ phải hối hận vì đã để anh ra đi.
Em nhớ mỗi lần em đi công tác xa nhà, anh là người nói chuyện với em mỗi tối. Em sợ cảm giác phải ở một mình nơi xa lạ. Em biết anh rất buồn ngủ, ngày đi làm buổi tối muốn có thời gian nghỉ ngơi, thế nào có hôm phải thức nói chuyện với em đến tận 2h sáng. Mỗi lần nghe anh nói “ngủ thôi em nhé, anh buồn ngủ rồi, mai còn đi làm nữa” em lại có cảm giác hụt hẫng vô cùng. Biết rằng tối mai sẽ được nói chuyện cùng anh thế nhưng vẫn muốn giữ anh bên mình thêm một chút nữa.
Em nhớ lắm cảm giác mỗi lần tiếng chuông điện thoại reo mà chẳng phải là anh. Nhớ cảm giác mỗi tối đi vào giấc ngủ muộn mà không thấy anh gọi điện. Biết anh bận, anh mệt nên anh chẳng thể gọi cho em. Không dám hờn trách anh một điều gì cả. Em chỉ biết rằng anh đã là một thói quen, một thói quen ngọt nào.
anh bia facebook dep ky niem mot thoi de nho thay doi cuoc doi em
Em nhớ lần đầu tiên anh nói nhớ em. Ngày em trên xe đi công tác Sơn La. Cảm giác hạnh phúc khi nghe ai đó nói một lời yêu thương em đã lãng quên từ lâu. Cảm giác đó em không hề có với những người đàn ông đã từng nói với em nhưng điều như thế và có thể hơn như thế. Nhớ cảm giác anh tắt máy và chỉ nhắn cho em vỏn vẹn ba từ “anh yêu em”.
Em nhớ tất cả những kỷ niệm về anh. Nhớ những lần gặp vội vàng ở trường. Nhớ những buổi tối anh đến chơi rồi lại về online đến khuya mới ngủ. Nhớ cảm giác buồn buồn khi nghe anh thông báo cuối tuần anh lại đi công tác xa. Nhưng em lại không thể nhớ nổi em bắt đầu nhớ anh từ lúc nào. Nỗi nhớ không ồn ào, không cháy bỏng nhưng nó đủ cho em biết rằng anh đã thực sự ý nghĩa trong cuộc đời em.
Và em nhớ… nhớ lần đầu tiên anh ôm em vào lòng và nói rằng “anh yêu em, mình yêu nhau em nhé”.
Hôm nay, anh lại đi công tác ở Hòa Bình. Nhớ anh vô cùng. Ước một ngày cuối tuần để đi chơi cùng anh chẳng có. Lần đầu tiên, lần đầu tiên em nói với anh rằng “ em nhớ anh ”

Chúc các bạn có những giây phút thư giãn với web nhé!
Chỉ là mỗi lần nghĩ đến anh thì em lại buồn. Bởi mọi chuyện chẳng đi đến đâu. Bởi em cứ nồng nhiệt nhưng anh lại cứ hững hờ.

Em nhớ anh quá!

Em ghét anh, nhưng nhận ra là vẫn rất nhớ anh...

Chỉ là mỗi lần nghĩ đến anh thì em lại buồn. Bởi mọi chuyện chẳng đi đến đâu. Bởi em cứ nồng nhiệt nhưng anh lại cứ hững hờ. 

Giữa tình yêu mà có những chữ N-H-Ư-N-G thì tình yêu đó thật sự bế tắc, bế tắc đến đau lòng.

Em biết, cứ mãi loay hoay không thể giải quyết được vấn đề gì cả. Em cũng biết, đã đến ngần này tuổi, đã yêu đến ngần này đậm sâu, em cũng không thể thay đổi được gì. Có chăng, là quên anh đi, sống thật tốt và yêu một người mới thật nồng nàn.

Nhưng em không chắc, thật không dám chắc rằng em sẽ làm điều đó tốt đâu anh.


Em cứ bị nhớ anh da diết quá!
Nguồn ảnh: Hình Đẹp