Monday, April 11, 2016

Chuyện ở một câu lạc bộ tiếng anh mà tôi từng học

Tôi rất quý câu lạc bộ này, không phải chỉ vởi chi phí ở đây rất "sinh viên" mà còn bởi sự nhiệt tình của thầy giáo nữa. Thực ra nói là thầy vì đây là người sẽ hướng dẫn và truyền kiến thức, chứ mọi điều cũng giống như một người đồng cam cộng khổ với tất cả các bạn đang có một khát khao "nâng cao trình độ tiêng anh"

Câu lạc bộ tiếng anh mà tôi từng học

Clb mình mới có chính sách mới đó là Tất cả các buổi đội tuyển luyện đề clb đều tổ chức miễn phí cho các bạn sinh viên hoàn cảnh khó khăn. Nhưng bù lại clb cũng phải tổ chức thêm cho các bạn bên ngoài clb ôn với học phí 300k/ 2 tháng để đắp vào lỗ hổng tài chính đó. Trong số các bạn ôn đợt này, mình biết có không ít các bạn cộng tác viên ở trung tâm khác cũng vào học. Việc trong clb mình có cộng tác viên vào rồi tìm ra các lỗi của clb và nói xấu là chuyện rất bình thường. Nó diễn ra một vài lần từ trước. Nhưng mình để ý, có vẻ dạo gần đây clb mình bị nhiều trung tâm TOEIC ghét quá. Hôm nay mình vô tình đọc được một bài đăng của 1 bạn lên hẳn Confession nói về clb mình. Mình không hề sợ điều này vì mình luôn chịu trách nhiệm các hành động của mình. Nhưng có lẽ mình cần đăng bài này cho cả các bạn đọc nữa. Mình không sợ bị nói như vậy. Và mình cũng tin rằng những bạn nào đã học với mình 1 thời gian có thể hiểu mình phần nào. Nhưng điều mình thất vọng nhất là những con người kia, thay vì đến gặp mình trực tiếp đối chất với mình, lại chọn con đường đả kích đằng sau mình. Có một sự thực là trên lớp mình hay phạt các bạn, nhưng tất cả những hình phạt hay những câu nói đùa, mình thường tập trung vào những bạn mình quen, những người mà mình biết họ cũng rất quý mình (như bạn Hạnh áo đen ở trong bài viết của bạn kia chẳng hạn)
PS: mình chỉ muốn nói với bạn đã viết những dòng này (vì mình tin bạn cũng ở trong nhóm mình):
- Thứ nhất: TOEICsv không phải là trung tâm, nó chỉ là clb. Mọi người tới đây học cùng nhau, ko ai là thầy và cũng chẳng ai là trò. Đồng cam cộng khổ với nhau
- Thứ Hai: Cái bạn làm tụt dậy điện + bạn Quân đặt ví dụ + Bạn Hạnh áo đen đều là những người mình quen vì mình đã học cùng các bạn ấy một thời gian. Và nếu mình có xúc phạm danh dự và nhân phẩm các bạn ấy thì các bạn ấy sẽ là người có quyền phán xét mình chứ ko phải bạn.
- Thứ Ba: Bạn có nói về vấn đề văn hóa đạo đức nhưng trong bài bạn viết bạn cũng dùng từ "thằng". Mình biết mình ko có văn hóa nhưng bạn nên cần chú ý một chút nhé ^^
PS2: Từ đội tuyển khóa sau, clb mình sẽ KHÔNG tổ chức cho các bạn ngoài clb với học phí 300k nữa. Tuy nhiên, chính sách cho các bạn sinh viên hoàn cảnh khó khăn học miễn phí LÀ KHÔNG THAY ĐỔI !

Cảm ơn các bạn đã quan tâm!
Nguồn: Hình Đẹp

Sunday, April 10, 2016

When You're gone

Chợt thấy trong lòng chẳng còn buồn, có chăng chỉ là một chút những cảm xúc mang tên hồi ức, vậy là anh và tôi dù muốn hay không vẫn là những mảnh ghép quá khứ, vẫn len lỏi theo dòng chảy của thời gian đi suốt cả hành trình dài.

***

Chuyện 10 năm trước

Những ngày tháng đó, tôi luôn giữ cho mình thói quen đến lớp thật sớm để sau đó lặng lẽ đứng bên chiếc lan can của tầng hai hướng mắt về phía cổng trưởng và chờ đợi. Tôi chờ một người, một khuôn mặt tưởng chừng như rất gần mà hóa ra xa đến vậy. Người con trai ấy là một hình ảnh đã khắc sâu vào những tháng năm khi tôi còn là một cô bé tuổi mới lớn. Đó cũng là lần đầu tôi biết rung động trước một người con trai, là lần đầu trái tim non nớt biết những cung bậc cảm xúc có thể khiến con người bay bổng và mê muội đến như vậy. Anh trong mắt tôi cũng như những cô bạn gái cùng trường là một hot boy chính hiệu, cái vẻ lãng tử và khuôn mặt cuốn hút đã khiến tôi gục ngã nhanh đến như nào. Chỉ cần tiếng trống trường báo hiệu tiết học kết thúc là lúc tôi âm thầm hướng ánh mắt mình tìm kiếm bóng dáng anh. Tôi luôn đứng một góc và nhìn về nơi tỏa ra thứ ánh sáng đó, anh cuốn hút tất cả chúng tôi, anh là niềm ao ước của hầu hết bọn con gái trong trường, những bức thư tỏ tình đối với anh chẳng là điều xa lạ nhưng dù tôi có thích anh nhiều đến bao nhiêu thì thứ tình cảm ấy luôn vùi sâu trong hai từ...im lặng.

ngu nhin dang yeu qua

9 năm trước

Tôi vẫn vậy, vẫn níu giữ mối tình đơn phương ấy và tất nhiên vẫn là trong im lặng. Nhưng tôi dù có đắm chìm trong cái thế giới của riêng mình thì những nỗi buồn vẫn len lỏi trong tôi mỗi khi đêm về. Hóa ra việc thích một người không đơn giản chỉ là cuồng nộ bản thân, không chỉ là bày tỏ cảm xúc mà nó là một quá trình giúp ta trưởng thành đến như vậy. Tôi từng khóc vì anh, từng hận mình sao lại vô tình đẩy mình vào thứ tình cảm ngốc xịt đến như vậy. Nhưng chuyện tình cảm ai biết được chữ ngờ, khi trái tim ẩm ương quá đỗi mạnh liệt để lấp đầy lý trí thì việc thích một người chẳng còn gì vướng bận. Và tôi đã thích anh rất nhiều, nhiều đến tưởng chừng như thứ tình cảm ấy có thể không bao giờ phai mờ và kết thúc. Nhưng...

7 năm trước

Tôi đã dần quên anh, chính xác là tôi không biết thứ tình cảm mà mình đã thề nguyền, đã tôn thờ lại có thể nhạt phai theo tháng năm đến vậy. Tất nhiên tôi chẳng phải là đứa dễ thay lòng đổi dạ, tôi thích anh nhưng là thứ tình cảm đơn phương chôn chặt hàng mấy năm trời. Tôi đã khóc vì những lần suy nghĩ về anh, tôi đã từng buồn đến nhường nào khi nghe tin anh đang thích một cô bạn gái nào đó. Và tôi đã học cách từ bỏ, tôi quyết đinh như vậy để cho mình hai chữ bình yên, để tôi có thể vơi bớt nỗi lòng. Tôi vẫn còn nhớ những tháng ngày ấy tôi đã dằn vặt bản thân đến nhường nào, để rồi khi vượt qua giới hạn ấy tôi mới tìm cho mình được khoảng trời thênh thang không chút phiền muộn. Và những hình ảnh của anh dần được thay thế bằng những nụ cười, những kỷ niệm không thể nào quên của thời học sinh đầy mơ ước.

6 năm trước

Tôi vô tình lướt qua anh...

Trong khoảnh khắc ấy tôi chợt giật mình, đã lâu đến vậy rồi ư??? Bây giờ trong tôi anh đã như bao con người khác, không còn một chút cảm xúc nào vướng bận, không chút rung động khi được gần bên cạnh anh vì tôi đã không còn thích anh nhiều đến thế. Tôi còn nhớ trái tim mình đập mạnh đến như nào khi lần đầu tiên anh nhìn tôi và mỉm cười. Vậy mà bây giờ, khi tôi bước qua anh trái tim tôi lại nhẹ tênh đến vậy, không còn một chút cảm xúc vương vấn nào, không còn những cái nhìn đầy mong chờ, không còn những cung bậc của trái tim đầy vội vã chỉ còn trong tôi hai chữ bình yên. Đó là lúc tôi nhận ra rằng, thứ tình cảm ấy cuối cùng đã đến hồi kết; tạm biệt tháng năm đầy mơ mộng, tạm biệt anh - mối tình đơn phương đầu tiên của tôi.

Chuyện của 4 năm trước

Bấy giờ, giới trẻ đã chẳng còn gì lạ lẫm với mạng xã hội, phải thừa nhận rằng mạng xã hội có thể làm con người sống ảo và mang lại quá nhiều điều bất ngờ đến như vậy. Tôi cũng chẳng thoát được xu hướng của giới trẻ, tuy nhiên khi tôi nhận ra rằng trong list danh sách bạn bè của mình tôi và anh đã trở thành bạn bè từ hồi nào thì cái não của tôi mới bắt đầu khai sáng trở lại. Một chuỗi các sự kiện kết nối lại với nhau, chẳng là hồi đầu mới tập tành dùng facebook tôi cũng như con gà mờ, cứ làm theo hướng dẫn rồi click chuột kết bạn hàng loạt. Đó cũng chính là lý do bây giờ trên tường nhà tôi hiện ra thông báo "Hôm nay là sinh nhật của Brethless, bạn có muốn chúc mừng sinh nhật Brethless không??"

Tôi đã suýt sặc nước khi nhìn thấy ảnh đại diện, dù ngày cả khi những hình ảnh đó tan vỡ thì tôi vẫn không tìm thấy lý do gì để quên được những mãnh vỡ ấy. Và tất nhiên tôi mới vô thức nhận ra rằng tôi và anh vẫn còn một sự liên kết thông qua mạng xã hội ảo. Lý trí vẫn thúc giục tôi đào bới cuộc sống của anh dù cho bao năm trôi qua tôi chẳng biết một thông tin gì về anh nữa. Rồi tôi chợt cười thầm một mình tụ hỏi hồi đó sao lại say mê khuôn mặt này, hồi đó sao lại ngốc nghếch làm bản thân mình đau vì một người con trai đến như vậy. Anh vẫn rất tốt, tuy rằng anh chẳng còn mang trên mình vẻ lãng tử và nét duyên ngầm được như xưa nhưng anh có một sự nghiệp sáng lạng, một trường đại học danh tiếng và hơn hết một cô người yêu xinh xắn, đáng yêu với những khoảnh khắc tình cảm lãng mạn đến không ngờ. Chợt thấy trong lòng chẳng còn buồn, có chăng chỉ là một chút những cảm xúc mang tên hồi ức, vậy là anh và tôi dù muốn hay không vẫn là những mảnh ghép quá khứ, vẫn len lỏi theo dòng chảy của thời gian đi suốt cả hành trình dài.

2 năm trước

Tôi ngấp nghé của cái thời kỳ lão làng, là đàn anh đàn chị trong trường đuổi đến nơi rồi mà vẫn bình chân như vại. Tôi vẫn vi vu cùng bạn bè đi khắp phố phường Hà Nội, vẫn hồn nhiên và chung thủy với cuộc sống của dân Fa chính hiệu thay vì cặp kè với một ai đó. Tất nhiên là tôi chẳng cô đơn vì chơi với một đám bạn Fa nguyên trạng thì tôi chẳng cần tìm lý do gì cho mình để tạo sự khác biệt. Nhưng từ hồi ấy đến bây giờ tôi chợt nhận ra rằng tôi chẳng còn thích một ai sâu đậm đến như vậy. Tôi tôn thờ chủ nghĩa độc thân, những ngày lễ thay vì ghen tỵ với đôi lứa, bọn tôi tụ tập và ăn uống, những ngày thường thay vì tay trong tay với người mình yêu tôi lại quàng vai bá cổ con bạn thân lượn lờ chợ ẩm thực, đi dạo quanh trường và kiếm một cốc trà đá vỉa hè chém gió giết thời gian. Cuộc sống của tôi cứ đều đều như thế cho tới ngày tôi đứng trước bục giảng bảo vệ khóa luận, rồi tươi cười cầm tấm bằng đại học để đám bạn chụp ảnh kỷ niệm và kết thúc bằng cái siết tay thật chặt như một minh chứng cho tình bạn đẹp đẽ suốt cả một hành trình không dài nhưng đáng để trân trọng.

6 tháng trước

Tôi ra trường bay nhảy thỏa thích sau những tháng ngày gò bó đến ngạt thở vì bài vở và lượng kiến thức quá dập khuôn của chương trình đại học. Xa bạn bè là điều tôi đã lường trước vậy nên tôi chẳng muốn mình đắm chìm trong cái quá khứ đã qua, tôi tự do tìm cho mình một hướng đi nhưng rồi... Tôi vẫn phải theo cái nghề mà tôi đã học, tôi không quá yêu thích nó nhưng cũng không ghét bỏ nó đơn giản là tôi thấy mình không tìm được hứng thú trong công việc mà thôi. Rồi một ngày tình cờ tôi lại thấy anh trên dòng thời gian của tôi, chỉ có điều những hình ảnh thường ngày được thay vào những bộ lễ phục và khuôn mặt anh rạng rỡ bên chiếc váy trắng tinh khôi của một cô gái khác. Tôi ngạc nhiên vì cuối cùng người con trai mà tôi đã từng rung động cuối cùng đã tìm được hạnh phúc cho đời mình. Tôi không like hay bình luận gì, mà tôi cũng chẳng tìm được cái lý do chính đáng gì để làm như vậy. Tôi cứ ngắm nhìn những hình ảnh của anh, đôi khi lại đọc comment của một ai đó để biết thêm chút ít thông tin rồi lại thoát ra ngoài đắm mình trong suy nghĩ. Tôi không còn nghĩ về anh nữa, tôi nghĩ về cuộc đời mình, nghĩ về chặng đường đã đi qua và mơ hồ tìm kiếm bóng hình của một ai đó...

...Hiện tại

Tôi vẫn đi làm bình thường, qua bao lần ghập gềnh lên xuống trong công việc cuối cùng tôi đã định hướng mình nên làm gì để những ngày ngồi cùng đống giấy tờ và cái máy tính bớt nhàm chán. Tuy rằng tôi vẫn không tìm được một niềm vui nào hơn nhưng chí ít tôi thấy mình vẫn vui vẻ trong từng giây phút. Tôi vẫn vi vu trên những chặng đường, dù có hơi xa vời nhưng có lẽ tôi cần bắt đầu một mối quan hệ tại thời điểm bây giờ. Dù sao tôi bắt đầu lại cảm nhận được những thay đổi trong chính con người mình, rồi một ngày tôi bắt gặp được một ánh mắt, một cái nhìn đầy khó hiểu và có thể một chút rung động sẽ lại bắt đầu./.

And make it Ok I miss You...

Saturday, April 9, 2016

Nụ Cười Của Em

Tôi thấy nụ cười hóm của Hàn như chúc mừng tôi. Tôi nháy mắt cười cùng Nhiên. Và tôi cũng thấy cả nụ cười mãn nguyện của Nhiên, nụ cười xứ Nẫu.

***

Yêu người, yêu đời, yêu Thiên Chúa như vẫn thấm vào máu thịt của Nhiên. Cô luôn nghĩ về những vần thơ của Hàn Mặc Tử. Đọc thơ Hàn, Nhiên như tìm lại chút ký ức ngày xưa khi cô học sư phạm ở Quy Nhơn. Giờ tóc cô không còn mượt mà như xưa, chỉ có nỗi nhớ về mái trường thân yêu trên những sợi còn chút đen đọng lại.

Ngồi trầm ngâm bên ly cà phê, một mình Nhiên đối diện với chút đắng, chút ngọt, chút quyến luyến quá đỗi nên thơ. Cô đối diện với những vần thơ của Hàn. Tập thơ trên tay cô đã cũ, nhưng cô vẫn thấy những dòng thơ vẫn chảy như máu trong người. Tập thơ là vật kỷ niệm của Tân, người bạn học cùng lớp, "người yêu" của cô. Nói là người yêu vì tự đáy lòng Nhiên ngày ấy cứ nhắc như vậy. Không biết có phải là tình yêu không? Chỉ biết rằng, không thấy mặt nhau là cô buồn buồn, là cô chẳng làm được việc gì. Cứ nhớ, cứ mong. Gặp là thấy vui, thấy yên tâm. Và, giờ trước mắt cô, những dòng thơ trong ấy đâu còn như ngày nào.
anime nhin ngon mat qua di

*****

Tân nắm tay Nhiên. Đường lên dốc Mộng Cầm như làm những bước chân họ quấn quýt vào nhau. Họ cười rạng rỡ như nắng ngọt trên từng cây cỏ bên đường. Mệt quá, Nhiên ngồi bên vệ đường. Tân cũng ngồi cạnh. Tay của Nhiên bối rối, bứt vài ngọn cỏ. Tân nắm tay Nhiên chọc: "Xin em đừng làm đau cỏ. Tội nghiệp chúng!". Nhiên giả đò phụng phịu. Chợt cô nhìn vào mắt Tân. Họ nhìn vào mắt của nhau. Và cây cỏ như ngước nhìn họ, thầm nói với họ: "Ôi, tình yêu tuyệt quá phải không hai người. Tình yêu đẹp làm sao! Chúc hai người hạnh phúc nhé!".

Đứng trước mộ Hàn, cả hai chẳng ai nói lời nào. Chỉ có gió, nắng của Quy Hòa. Họ yên lặng bên nhau. Chỉ có sự yên bình nhẹ nhàng và gió cũng nhẹ nhàng làm vài sợi tóc mai của Nhiên thêm duyên dịu hiền phảng phất chút "Hương thơm"(*) của cõi "Đau thương"(*). Và nắng thì đẹp vô ngần như ánh sáng thiên diệu cõi "Thượng thanh khí"(*). Thường thì, những lần đi dã ngoại, thăm thú, họ vui vẻ rất tự nhiên. Thế mà, lần này, đứng trước mộ Hàn Mặc Tử, họ chỉ nắm chặt tay nhau, không dám nói một lời nào, như thể rằng, lời nói chẳng có nghĩa gì trước sự yên bình hiền hòa quá đỗi của cái xứ sở thiện lương này, như thể rằng tiếng nói chẳng thể làm tâm hồn họ cảm ứng với thơ Hàn, như thể rằng tiếng nói của họ làm vỡ không gian – thời yên bình cõi giới thi ca của Hàn Mặc Tử.

*****

Lại một mùa Giáng sinh. Giáng sinh về làm Tân lại nhớ cái lần cùng Nhiên dạo phố Quy Nhơn. Trời lạnh, nhưng lòng Tân lại vui vì được cùng Nhiên bên nhau. Khi yêu, ai cũng muốn gần người mình yêu. Và Tân cũng vậy. Tân như thấy cõi lòng yên vui khi cùng Nhiên bên nhau. Họ đang cùng nhau, nắm tay nhau, dạo bước. Trước mắt họ, từng đôi trai gái như Ađam và Eva đang dạo bước cõi địa đàng. Chỉ thấy những ánh mắt ngời sáng tin yêu, chỉ thấy những nụ cười tươi trẻ hạnh phúc. Tân như thấy mình và mọi người đang hưởng hồng ân Thiên Chúa.

Nhiên nép vào ngực Tân. Tân vòng tay ôm vai Nhiên. Đêm thánh yên bình quá đỗi. Nhiên nói khẽ: "Mình đi uống cà phê đi anh". "Ừ, hợp ý anh quá".

Rồi, họ ghé quán cà phê bên đường ngồi uống cà phê, nghe nhạc Giáng sinh. Những bài hát về Giáng sinh làm tan cái lạnh, làm cho cả thế gian ấm tình mừng vui chào đón Thiên Chúa xuống trần.

*****

Chuyện của Tân và Nhiên đâu chỉ có vậy.

Tôi là bạn của cả hai, từ thuở học cùng lớp tại Sư phạm Quy Nhơn. Ngày ấy, tôi biết hai đứa yêu nhau. Cả lớp ai cũng ủng hộ mối tình của họ. Chuyện tình thời sinh viên, nếu trân quý tình yêu, theo tôi nghĩ thời nào cũng đẹp, cũng dễ thương. Và mối tình của hai đứa thật đẹp, thật dễ thương, dưới con mắt của tôi. Tôi làm sao quên được, ánh mắt của hai đứa khi lần đầu gặp nhau. Buổi sinh hoạt lớp lần ấy, Tân đã lên hát bài "Hò ba lý" đậm chất dân ca Quảng Nam. Vừa hát vừa cười, hắn ta vừa liếc mắt ngó Nhiên. Nhiên cũng cười, nhưng thẹn. Và như là hẹn nhau từ kiếp nào, tuần sau, hai đứa như công khai tình cảm để mọi người biết.

Rồi ngày ra trường cũng đến. Biết bao buồn vui. Tôi vội lấy tập vở để bạn bè ghi lại những dòng lưu bút như là kỷ niệm một thời. Tôi không quên những dòng chữ của Tân, nào là nhớ tôi, hắn cũng viết là khi nào hắn cưới vợ là tôi phải làm phụ rể. Còn Nhiên, những dòng chữ của cô ấy là khi nào cô ấy lấy chồng ở Quảng Nam thì tin cho tôi biết. Không giải thích này kia, chắc ai cũng nghĩ là Tân và Nhiên sẽ đến với nhau. Thật ra là họ chẳng đến được với nhau.

Về lại Quảng Nam, Tân đi dạy tại miền núi. Tôi vẫn biết Tân và Nhiên sẽ tiến tới hôn nhân. Nhưng không may cho Tân. Hắn bị tai nạn, rồi chết. Nhiên cùng tôi ra Quảng Nam tiễn đưa hắn về nước Chúa. Chỉ biết rằng tôi buồn khi mất thằng bạn thân. Và suy bụng tôi, tôi nghĩ Nhiên buồn đến chết mất. Mà không buồn sao được khi người yêu không còn trên thế gian này.

*****

Tôi và Nhiên được dạy chung trường như định mệnh. Tôi thường đến an ủi Nhiên khi rảnh. Thời gian rồi cũng xoa dịu vết thương lòng. Và, cả hai chúng tôi thương nhau từ khi nào chẳng rõ. Cũng tại cái tính thiệt tình của người xứ Nẫu khiến hai chúng tôi đã bằng lòng sống với nhau. Tôi và Nhiên thành chồng thành vợ. Ngày cưới, chúng tôi đã làm lễ hôn phối tại nhà thờ Giáo xứ Hòa Ninh. Chúng tôi đã trao đổi lời thề hứa nhận nhau làm vợ làm chồng, và hứa giữ lòng chung thủy với nhau, lúc thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi ốm đau cũng như lúc mạnh khỏe, để yêu thương và tôn trọng với nhau suốt đời trước Thiên Chúa.

*****

Ngày làm giỗ thứ 30 của Tân, hai chúng tôi đáp xe ra Quảng Nam thăm mộ Tân.

Ngồi trước mộ, tôi nói trong lòng mình: "Tân ơi, giờ mình đã thế Tân chăm sóc Nhiên. Cậu vui an bình trong Chúa nghe!". Tôi như thấy ánh mắt của Tân trong di ảnh trên bia mộ cười mãn nguyện.

Khi về lại Quy Nhơn, Nhiên đã đề nghị tôi đi thăm mộ Hàn Mặc Tử.

Bên mộ nhà thơ, tôi nghe tiếng lòng của Nhiên. Nhiên đọc những câu thơ của Hàn bên mộ: "Ngày mai trong đám xuân xanh ấy/Có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi"...

Nắng nhẹ vương trên mái tóc của Nhiên. Và gió nữa. Gió nhẹ nhàng như đưa những câu thơ của Hàn Mặc Tử làm thơm cả đất trời Quy Hòa.

Tôi thấy nụ cười hóm của Hàn như chúc mừng tôi. Tôi nháy mắt cười cùng Nhiên. Và tôi cũng thấy cả nụ cười mãn nguyện của Nhiên, nụ cười xứ Nẫu.

Tháng 12 – 2015

Phan Trang Hy

Nguồn ảnh: http://anhdep99.com

Friday, April 8, 2016

Truyện Ngắn Tình Yêu: Tớ Sẽ Quên Cậu, Nhanh Thôi!

"Tớ không hứa sẽ yêu cậu cả cuộc đời này. Nhưng tớ hứa sẽ yêu cậu nhiều bẳng tất cả những giọt mưa trong đời cộng lại"

***

Phố lên đèn.

Lại một ngày nữa Nam một mình dạo bước khắp các con phố với những nỗi nhớ miên man, vô định. Anh vẫn nhớ đôi mắt ấy, nụ cười ấy, giọng nói ấy và cả giọt nước mắt ấy. Anh nhớ cả cái cách anh đẩy người con gái ấy ngã nhào khiến cô suýt bị 1 chiếc ô tô đâm phải. Đúng, anh thật là một kẻ nhẫn tâm. Anh nhẫn tâm cả với người con gái mình yêu nhất.

ananh bia facebook dep ve tinh yeu buon hy vong mong manh

Nam là một đứa trẻ được 1 gia đình nhận nuôi tại trại trẻ mồ côi. Họ coi anh như con ruột, và Quang - con trai của họ cũng coi anh như người anh trai vậy. Cuộc sống của anh dưới mái ấm gia đình ấy quá đẹp, anh thầm cảm ơn thượng đế đã cho anh 1 gia đình, dù chẳng phải ruột thịt, nơi mà anh có thể dựa vào khi buồn. Và cũng chính vì được nhận nuôi trong gia đình ấy, anh đã gặp cô.
Skip in 7...Ad finishes in 01 seconds

Hai cậu bé giành nhau 1 món đồ:

"Cái đó là của anh, anh tìm thấy trước cơ mà", Nam tức giận

"Nhưng em là em trai của anh, anh phải nhường em chứ", Quang hét to với anh trai

"Dù vậy thì chúng ta cũng bằng tuổi nhau cơ mà. Thay vì lấy những gì mà anh tìm thấy được, sao em không tự đi tìm cái của riêng mình"

"Nhưng em muốn có cái đó"

"Các cậu đang cãi nhau đấy à?" Cô bé có mái tóc ngắn, mặc chiếc váy trắng với đôi mắt to, xinh như một thiên thần lên tiếng, "Đừng cãi nhau nữa, chúng ta cùng chơi được không?" - Cô bé tên An.

"Đồng ý! Rất vui được làm bạn với cậu." 2 cậu bé cùng cười tươi bắt tay cô bé.

Từ đó, họ thiết lập thành 1 tình bạn. Hàng ngày, họ cùng nhau đi học, làm bài tập chung và cùng nhau chơi nhiều trò chơi. Họ cùng nhau trốn bố mẹ rong ruổi khắp các khu phố. Hai cậu bé thay phiên mang đồ và đưa cô bé đi học. Cứ thế, họ lớn lên bên nhau. Cho đến khi cả 3 đều đã trưởng thành, đều nhận ra những thay đổi của chính mình.

* * *

"Hihi hum nay Nam đi chơi với tớ đê. Bí mật nhé, cấm được cho ai biết. "Nam nhận được tin nhắn từ An khi vừa thức giấc.

1 chút phân vân.... "Hay cậu rủ Quang đi, hôm nay tớ thấy hơi mệt "

"Cậu lỡ từ chối 1 cô bé dễ thương, đáng yêu và kute như tớ sao hả *chấm nc mắt*"

Anh mỉm cười. Đúng, chẳng bao giờ anh có thể từ chối cô cả, và anh thua.

"Chuẩn bị đi, 15p nữa tớ qua đón"

Thay vì đi xe máy, anh lai cô trên 1 chiếc xe đạp. Bởi cô vẫn bảo thích được anh lai đi bằng xe đạp chậm rãi hơn là cái tốc độ nhanh đến chóng mặt của xe máy.

Cô vòng tay qua ôm lấy anh hát ngêu ngao, miệng cười không ngớt. Gió lùa vào khe tóc mát rượi. Và cô thấy thật bình yên. Anh cũng cảm nhận như mình đang có cả thế giới vậy. Bỏ lại hết những buồn phiền phía sau lưng, anh đưa cô đến công viên mà ngày xưa 3 người vẫn hay cùng nhau học bài mỗi buổi chiều. Cô xuống xe, chạy thẳng đến bãi cỏ phía sau công viên, nơi mà mọi người đa phần chẳng bao giờ đến.

"Bồ công anh bay đi gần hết rồi." cô buồn thiu nhìn đám hoa bồ công anh. Gió thu mang hoa bay đi, chỉ còn 1 vài bông nguyên vẹn.

"Ừ, bồ công anh cũng như con người đấy. Khi mà nơi nó sinh sống không còn đủ điều kiện để nó phát triển, nó sẽ bay theo gió, đến 1 nơi tốt hơn để sinh trưởng. Và con người cũng nên đến nơi đến nơi mà ở đó, họ được hạnh phúc về mọi thứ, chứ đừng cố trụ lại nơi mà họ chẳng có hạnh phúc" Anh đưa mắt nhìn xa xăm.

"Hứ ! Bồ công anh cũng đâu được bay đến nơi nó muốn. Nó phải bay theo gió mà, nó phó mặc đấy chứ"

"Uhm"

"Hum nay cậu ăn nhầm cái gì thế hả? Tự nhiên nói chuyện kì kì"

Anh chỉ cười nhẹ. Anh kéo cô ngồi xuống thảm cỏ đã có vài chỗ úa vàng. Anh gài lên mái tóc cô một bông bồ công anh.

"Nè, định biến tớ thành con điên trên cao nguyên đấy àh?"

"Đâu có, cậu đẹp mờ"

"Hí hí, tớ biết tớ đẹp rồi, khen nhiều ngại quá à"

Anh bật cười, thật bó tay với cô bé này luôn.

"Hí hí, bạn ơi, cho mình tựa vào vai chút xíu nha"

"Ơ có ai cấm đâu"

"Hehe cảm ơn"

"Ừ, mà nghe tớ hát không"

"OK lun hề hề "

"Bài gì bây giờ nhỉ?"

"Baby I love you."

...
"There are three words, that I've been dying to say to you
Burns in my heart, like a fire that ain't goin' out
There are three words, & I want you to know they are true...
I need to let you know
I wanna say I love you, I wanna hold you tight
I want your arms around me & I, want your lips on mine
I wanna say I love you, but, babe I'm terrified
My hands are shaking, my heart is racing
Cause it's something I can't hide, it's something I can't deny
So here I go...
Baby I love you "

Cô lại ngủ gục trên vai anh một lần nữa. Gió đùa khiến tóc cô rối tung, cô ngủ như một thiên thần vậy. Anh đan khẽ tay mình vào tay cô, thì thầm:

"Tớ sẽ không hứa yêu cậu cả cuộc đời này. Nhưng tớ hứa sẽ yêu cậu nhiều bằng tất cả những giọt mưa trong đời cộng lại"

Cô chẳng thể nghe được điều anh nói. Miệng cô khẽ mỉm cười, chắc cô đang có một giấc mơ rất đẹp. Và anh hi vọng khi anh rời xa cô, giấc mơ đẹp ấy vẫn tiếp diễn. Bởi đã có 1 người con trai yêu cô thật lòng thay thế anh. Và anh nghĩ Quang sẽ không làm cho cô phải khóc. Anh chạm nhẹ vào chiếc vòng lục lạc trên tay cô. Anh muốn khóa cô lại trước mà, nhưng bây giờ anh lại là người buông tay trước sao?

Anh lay nhẹ vai cô "Này nhỏ, dậy đi, ở kia đang có hội kìa, đến đó chơi không?"

Cô khẽ vươn vai "tớ ngủ nửa tiếng rồi cơ à? Hì cậu cũng chịu mỏi giỏi ghê nhỉ ^^"

Anh kéo tay cô dậy, ra khỏi công viên. Họ gửi xe lại đó để đỡ phiền khi vào hội.

Cô nắm chặt lấy tay anh, chạy hết từ chỗ này đến chỗ nọ. Họ cùng nhau ăn đồ ăn vặt, chơi mấy trò chơi và chụp ảnh kỉ niệm nữa. Thời gian bên cạnh cô, anh dường như quên hết những gì sắp xảy ra. Chỉ cần biết hiện tại, anh đang ở rất gần cô, và anh thực sự hạnh phúc. Cô vẫn cười tươi lắm, đẹp lắm. Anh ước mình có thể níu giữ giây phút này mãi. Bởi ngày anh rời xa, cô sẽ khóc. Đám đông của hội chen lấn nhau, cô theo sau lưng anh, cố nắm chặt lấy bàn tay anh, suýt nữa thì cô tuột mất bàn tay đang nắm lấy tay mình, và cô sợ. Nhưng rồi cuối cùng, tay cô bị tách ra khỏi tay anh, đám đông kia đẩy cô lại sâu phía sau. Dù anh có cố thế nào cũng không thể đến chỗ cô. Khoảng cách của 2 người đã quá xa. Anh không thể đẩy cả đám đông để nắm lại bàn tay cô, dù ở vị trí đó, a thấy cô đang rất cần được giúp đỡ, cô đang không biết phải làm gì. Cũng như anh chẳng thể nào phá vỡ đựơc bức tưởng ngăn cách của 2 người. Tay cô thực sự đã tuột khỏi bàn tay anh. Anh bất lực với chính mình.

Cô nhận được 1 tin nhắn từ anh: "Tớ không thể giữ được bàn tay cậu nữa. Vậy tớ buông nhé "

"Cậu đang nói gì vậy? Cậu đang ở đâu? Tại sao tớ không nhìn thấy?"

"Cậu tự bắt xe về đi nhé. Tớ về trước đây"

Cô bật khóc to giữa đám đông hỗn độn. Cô cố tìm kiếm 1 hình bóng thân quen. Nhưng dường như cô đã lạc anh xa quá.

* * *

Suốt mấy ngày liền, cô cố gắng liên lạc với anh, bằng cả tin nhắn và điện thoại nhưng không được. Những lần trước, chỉ cần 2,3 tiếng chuông là anh sẽ nghe máy ngay. Nhưng lần này chỉ còn những tiếng tút..tút ..kéo dài mà không ai đáp. Cô như phát điên với chính nỗi hoang mang của mình. Cô cần 1 lời giải thích. Chuyện gì đang diễn ra? Cứ như thể một cơn gió cuốn trôi tất cả, cuốn anh ra khỏi hoàn toàn cuộc đời cô. Cô đưa tay lau nước mắt, nhưng 1 giọt khác lại trào ra. Chúng như muốn làm mờ đi đôi mắt đã xưng lên vì khóc quá nhiều. Cô nhớ anh! Điều gì đã khiến cho 1 người luôn bên cạnh cô khi cô cần lại bỗng dưng biến mất mà chẳng có 1 lí do? Phải chăng cô đã làm điều gì sai? Không, không hề có điều gì cả. Trước giờ mỗi lần cô sai, anh đều không trách cô mà chỉ cho cô thấy lỗi ấy. Nhưng lần này, anh bỗng vụt mất khỏi cô mà không chút manh mối gì. Cô muốn tìm anh, muốn gặp anh, muốn biết mọi chuyện. Nhưng dường như vô vọng, cô chẳng thể liên lạc với anh được.

Tít....

"Anh trai tớ sắp đi Paris rồi, cậu có muốn đến tạm biệt không? "Tin nhắn đến từ Quang

Mắt An tối sầm lại khi đọc được dòng tin nhắn ấy. Cái gì mà đi Paris? Cái gì mà tạm biệt? Cô có đọc nhầm không vậy? Paris á? Cái nước Pháp xa xôi đấy á? Cô bật dậy, lao nhanh ra ngoài. Cô bắt vội 1 chiếc taxi đến sân bay. Người cô run lên bần bật, cô gần như mất đi sự thăng bằng của cơ thể. Cô bước những bước chân loạng choạng, và cô nhìn thấy người ấy tại cửa chính sân bay. Nam đang chào mọi người và chuẩn bị đi. Nhưng tại sao?

Cô đứng như chôn chân dưới đất, lúc này cô không biết phải làm gì cả. Từng giọt nước mắt cứ rơi đều đều, cô mím chặt môi, có cái gì nghẹn ứ trong cổ họng. Cô cứ nghĩ khi thấy anh, cô sẽ phải chạy đến ngay và bắt anh giải thích. Nhưng sao lúc này, cô thấy mình trở nên vô dụng.

Nam nở 1 nụ cười nhìn cô, nó có phần gì đó gượng gạo. Anh tiến lại gần chỗ cô đứng:

"Tớ đi nhé! Cậu ở lại mạnh khỏe và phải thật hạnh phúc đấy" Nói xong, anh quay đi rất nhanh, như đang muốn lảng tránh.

Cô vội nắm lấy tay anh, cô khóc nấc lên: "Nói cho tớ biết chuyện gì đang diễn ra đi. Cậu đang làm điều gì vậy? Cậu đang đùa với tớ đấy àh?"

"Tớ sẽ giải thích ..." Quang lên tiếng

"A sẽ tự nói chuyện với cô ấy" Nam ngắt lời.

"Nhưng...."

Nam nhìn Quang một cách kiên quyết. Rồi anh nắm tay An kéo đến bãi đậu xe. Cô vung tay mạnh tuột khỏi bàn tay anh

"Bây giờ thì cậu nói được rồi chứ? "

"Tớ sẽ sang Pháp sinh sống, cậu ở lại nhớ giữ..."

"Đấy không phải là điều tớ muốn biết."Cô cắt ngang "Cái tớ muốn biết là lí do. Lí do cậu tránh mặt tớ? Lí do cậu ra nước ngoài mà không hề cho tớ biết trước? "

Anh thở dài "Tớ xin lỗi . Nhưng có lẽ trong thời gian qua tớ.... nhầm tưởng thì phải? "

"Cậu nhầm tưởng cái gì chứ? "

"Tớ cứ nghĩ tớ đang dành cho cậu 1 thứ tình cảm đặc biệt. Nhưng thời gian gần đây, tớ nhận ra rằng tớ chỉ coi cậu là 1 người bạn thân. Tớ không muốn làm tổn thương cậu......"

"Cậu biết tớ có tình cảm với cậu đúng không? "

"...."

An thấy hụt hẫng "Nhưng tớ chưa bao giờ bắt ép cậu phải đáp lại nó cả. Cậu hoàn toàn có thể từ chối, và chúng ta có thể vẫn là bạn mà "

"Quang thích cậu đấy. Cậu biết mà, và Quang có thể cho cậu hạnh phúc. .."

"Nhưng tớ chẳng có tình cảm gì với cậu ấy hết . Lí do của cậu nghe buồn cười thật đấy"

"Cậu thôi đi "Anh to tiếng với cô. Lần đầu tiên. Anh nổi giận với cô. Lần đầu tiên. Cô sợ . "Cậu không thấy rằng cậu thật phiền phức sao? Cậu là một con nhỏ phiền phức "

Cô thấy như có ai đó vừa đâm cho mình 1 nhát dao "Phiền ...phiền phức? Cậu vừa nói là tớ phiền phức sao?"Nước mắt như chỉ trực trào ra nãy giờ đã giàn giụa trên khuôn mặt cô.

"Đúng cậu thật phiền phức. Tớ thấy mệt mỏi khi lúc nào cũng phải ở bên 1 con nhỏ hơi tí là khóc như cậu, làm những việc cậu muốn trong khi tớ không muốn. Tớ mệt với cậu . Muốn làm gì thì sao không tự làm lấy, lại phải lôi tớ vào theo chứ . Đồ phiền phức ! "

Nghe những câu ấy của anh, cô tổn thương quá lớn. Những lời ấy thực sự là anh nói sao? Anh đang nói với cô sao? Cô không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy và cũng không muốn tin. Nó quá tàn nhẫn . Cô bịt chặt 2 tai lại, khuỵu chân xuống ngay trước mặt anh. Cô khóc. Chưa bao giờ anh thấy cô khóc như thế. Tim anh nhói. Anh cắn chặt môi đến bật máu.

"Tớ đi đây, quên tớ đi, coi như tớ chưa hề xuất hiện trong cuộc đời cậu "

Cô chạy lại túm chặt lấy tay anh. Bàn tay cô lạnh và run "Cậu có dám nhìn thẳng vào mắt tớ và nói điều đó một lần nữa không? 15 năm, nói quên là quên được sao? Sao ngay từ đầu cậu không nói hết ra, để tớ cứ hi vọng vào một cái kết không có thật về một tương lai vốn chỉ trong trí tưởng tượng. Cậu không thấy mình tàn nhẫn lắm sao? "

"Không ! "Anh vung tay với 1 lực mạnh, hất cô ngã nhào về phái sau.

Kít...................

Nam hốt hoảng khi nghe thấy tiếng phanh gấp của chiếc xe, muốn lao đến chỗ cô nhưng không sao nhấc nổi chân. Chỉ một chút nữa thôi, chiếc xe ô tô vừa lao đến đã gây ra tai nạn cho cô. Anh nắm chặt tay, bấu mạnh vào lòng bàn tay. Sao anh lại chỉ đứng im? Đáng lí ra a phải chạy ngay đến chỗ cô chứ? Anh cảm thấy mình không thở nổi, khẽ liếc nhìn cô. Cô tháo chiếc vòng lục lạc ở tay mình ra ném về phía Nam "Cậu là đồ tồi "

Anh khẽ cúi xuống nhặt chiếc vòng rồi quay bước đi thẳng, chẳng ngoái lại nhìn cô một lần nào nữa.

Còn cô, nhìn theo bóng anh dần xa khuất.....rồi ngất lịm đi.....

* * *

~ 1 tháng trước ~

"Anh hãy bỏ cuộc đi" Quang nhìn thẳng vào mắt Nam, nói dõng dạc

"Không bao giờ, anh sẽ không bỏ cuộc đâu" Nam tức giận

"Anh biết em yêu cô ấy rất nhiều mà"

"Anh chắc chắn là tình yêu của mình dành cho cô ấy không hề ít hơn em . Anh luôn làm tròn vai trò của một người anh trai, luôn nhường nhịn em. Nhưng cô ấy thì không."

"Đúng . Anh đã làm tròn vai trò một người anh trai, nhưng anh quên là anh vẫn còn nợ bố mẹ e à?"

"Anh...."

"Nếu là tiền bạc, bố mẹ đâu có cần. Vậy thì hãy trả ơn họ bằng việc từ bỏ cô ấy, em là con trai họ, và mọi thứ thuộc về em đều là của họ. Nếu em vui và hạnh phúc, anh biết là bố mẹ cũng như vậy mà."

Nam và Quang - họ phải đang nói chuyện trên quan hệ là 2 anh em. Họ nói chuyện với tư cách là 2 người đàn ông. Và họ cùng yêu một cô gái. Tình cảm của họ dành cho nhau lớn đến mấy, thì cũng chẳng thể phá vỡ được sự thật này. Cả 2 người đều phải đấu tranh cho tình yêu của đời mình.

Nam chỉ im lặng . Một nỗi chơi vơi bắt đầu. Ơn đó thực sự quá lớn. Và anh phải làm những gì nên làm.

Nam vẫn nhớ An từng bảo anh đừng bao giờ rời xa cuộc đời cô ấy. Bởi cuộc đời cô không có anh sẽ thật vô nghĩa. Nó cũng như một lời thú nhận thầm của 1 con người vậy. Và anh đã hứa, bởi cuộc đời anh cũng sẽ thật vô nghĩa nêu không có cô. Nhưng giờ đây, anh lại đang phải đứng trước ranh giới của tiếp tục và từ bỏ. Anh không muốn là kẻ thất hứa, nhưng cũng không mún là kẻ vô ơn.

Hàng ngày, anh vẫn cứ nói chuyện vs An như không hề có chuyện gì xảy ra. Nhưng lòng anh đang phân vân lắm. Người con gái này, anh còn vui vẻ bên cô ấy bao lâu nữa? Anh sẽ phải đi ra nước ngoài, phải rời xa cô và bắt đầu 1 cuộc sống mới. Cuộc sống mới chẳng có sự hiện diện của cô ấy.

Anh cứ nghĩ rằng mình sẽ có thể chăm sóc cho cô nhóc ấy suốt cuộc đời. Anh đã cho nó là định mệnh mà thượng đế đã sắp đặt. Và anh luôn bên cạnh bảo vệ cô bé. Khi còn nhỏ, có lần, khi thấy cô bé bị 1 đám con trai trêu trọc, anh đã lao ngay đến để cứu. Dù rằng sau đó anh bị thương không hề nhẹ. Nhưng thấy cô bé ấy khóc, anh vẫn cố cười và đưa tay lau nước mắt cho cô bé. Anh sợ những giọt nước mắt ấy, sợ đôi mắt đỏ hoe ấy. Cô rất dễ khóc, và những lúc đó, anh muốn mình có thể ở bên để lau đi những giọt nước mắt. Anh cần cô bé mít ướt của anh rất nhiều.

Anh đã từng chứng kiến An trốn trong góc phòng khóc một mình. Cô bé ngước nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe ngấn nước. Anh lúng túng chẳng biết phải làm sao. Và anh đã ngồi xuống cạnh cô bé, im lặng. Anh đeo vào tay cô bé 1 chiếu vòng lục lạc. Cô bé thích thú, nhoẻn miệng cười. Và cô bé ngủ gục trên vai anh. Anh thì thầm khẽ bên tai cô bé :' Tớ khóa cậu lại rồi nhé, đừng có chạy xa tớ đấy".

Anh rất thích được cõng cô trên lưng, để chẳng bao h phải lo rằng lúc này cô đang ở đâu, làm gì. Nếu có thể, anh còn muốn cho luôn cô vào túi áo để mang đến bất cứ nơi nào anh mún ấy chứ.

Anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ rơi vào hoàn cảnh này. Khi mà anh và Quang lại yêu cùng 1 người con gái. Có lẽ người con gái ấy cũng có tình cảm với anh, bởi cô ấy đã ngầm nói ra điều đó. Nhưng bất cứ ai mang ơn cũng phải trả. Anh bất lực với chính mình. Anh biết mình sẽ chẳng bao giờ quên được cô . Nhưng có sao đâu, anh chỉ cần cô hạnh phúc. Bởi đó cũng chính là niềm hạnh phúc của anh.

* * *

~ Paris~

Một doanh nhân trẻ thấy mình lạc lõng giữa Paris nhộn nhạo. Cái kinh đô thời trang hoa lệ dù có ồn ã, hào nhoáng thế nào cũng không thể thay thế được bầu không khí ngọt mát,bình dị, gần gũi đất Việt. Và trên hết, ở đó có người mà chưa giây phút nào anh thôi nhớ.

Những buổi chiều, khi hoàng hôn thả mình xuống nhân gian nhuốm hồng cảnh sắc, mình Nam dạo bước công viên, mình anh giữa những cặp đôi hạnh phúc tay trong tay, anh thấy chạnh lòng.

-------------------------------------

Những ngày không có Nam đối với An thật khó khăn. Là những nỗi nhớ đến nhói cả vùng kí ức. Là những đêm thật lạnh và thật sâu, cô cảm nhận được trái tim mình thổn thức. Là những cảm xúc đã bị bóp vụn trong sự đấu tranh của lí chí. . Những gì cô cảm nhận được cứ giống như chiếc bóng đèn bị cháy vì hết tuổi thọ. Cứ nháy chớp liên hồi. Khi còn sáng, khi lại chập chờn. Rồi đến lúc nào đó sẽ lóe lên và tắt hẳn. Bóng đàn ấy đặt 1 dấu chấm. Như chính cô và anh, 1 kết thúc không lời.

-----------------------------------------

Anh vẫn thường hỏi thăm về cô qua 1 vài người bạn, cô đã yêu Quang, họ đang rất hạnh phúc. Anh buồn, anh ước giá người con trai ấy là anh. Nhưng mọi chuyện vẫn chẳng bao giờ đi chệch cái quĩ đạo vốn dĩ của nó. Và thế giới của anh và có có lẽ đã phải là như thế. Miễn sao cô được hạnh phúc, mọi thứ với anh chẳng còn gì đáng phải để bận tâm.

-------------------------------------------

An đồng ý làm bạn gái của Quang. Vì đơn giản, nếu không phải là anh thì ai cũng vậy cả thôi. Quang yêu cô thật lòng, điều đó cô biết. Nhưng trong trái tim cô vẫn luôn chỉ tồn tại 1 hình bóng thuộc về quá khứ. Vẫn có 1 khoảng cách vô hình giữa cô và Quang, dù bên ngoài nhìn vào sẽ thấy họ đang hạnh phúc. Cô không thể gần gũi Quang giống như khi còn bên Nam . Cô sợ lại bị tổn thương hay có 1 kí ức vô hình ngăn cản điều đó? Vẫn là nụ cười, nhưng có phần nhạt. Vẫn là sự quan tâm, nhưng có phần hời hợt. Cô đối với Nam như là trách nhiệm vậy. Rằng đây là việc mà những người bạn gái phải làm với bạn trai. Mọi thứ như miễn cưỡng, chẳng có chút gì là tự nhiên.

-----------------------------------------

5 năm trôi qua rồi, có lẽ mọi chuyện đã ổn. Mọi thứ chắc đã trở về với vị trí ban đầu, sau bao cú chao đảo. Và anh quyết định trở về Việt Nam, đó mới là nơi anh muốn dừng chân.......

* * *

Nam vừa đặt chân xuống sân bay Nội Bài đã ngay lập tức về nhà gặp bố mẹ nuôi. Họ cũng già đi khá nhiều. Gặp lại anh, họ mừng lắm. Họ hỏi anh đủ thứ chuyện . Như những gì anh từng cảm nhận, anh vẫn thấy mình như thành viên của gia đình này.
Tối, Quang trở về và hơi sửng sốt khi nhìn thấy anh. Anh có cố gắng quan tâm, hỏi han thế nào, Quang cũng chỉ đáp một cách đại khái, đôi khi còn cáu gắt.

Sau một vài ngày chào hỏi mọi người, hôm nay Nam quyết định sẽ đi dạo phố. Anh muốn tìm lại chút không khí đất Việt, tìm lại những cảm xúc đã đi lạc cùng thời gian trong suốt 5 năm qua. Mùa thu, hương hoa sữa nồng nàn ôm chặt lấy cả con phố. Nhiều người thường nói hương hoa sữa nồng quá, ngửi nhiều thì đau đầu lắm. Nhưng An bảo hoa sữa có nồng, nhưng là một vị nồng đặc biệt. Một vị nồng mát mà ta không chỉ cảm nhận bằng khướu giác, ta còn thấy được hương vị ấy chen vào đầu lưỡi, đọng lại nơi cổ họng cơ. Từ lúc ấy, anh bỗng yêu hoa sữa lạ. Anh với tay hái một chùm hoa sữa và bước đi. Rồi anh nhìn thấy Quang. Bên cạnh cậu chính là An – người mà anh nhớ rất nhiều. Nhưng có vẻ họ đang xích mích.

"Cậu tưởng tớ không biết rằng cậu vẫn còn yêu Nam sao?" Quang to tiếng

"Tớ...tớ đang là bạn gái cậu cơ mà" An lúng túng

"Bạn gái? Sự thật hay chỉ là trên danh nghĩa? Cậu còn định đùa tớ đến bao giờ?"

"Đúng là tớ vẫn còn có tình cảm với Nam. Nhưng tình cảm của cậu ấy không hề dành cho tớ. Và tớ vẫn luôn cố gắng để trở thành người bạn gái tốt của cậu đấy thôi"

"Cái tớ cần là trái tim cậu kìa. Hay thay cho từ bạn gái. Chẳng biết cậu có mệt không chứ nhìn cậu như vậy tớ cũng mệt lắm."

"Nam đã là quá khứ rồi. Và chắc gì cậu ấy đã còn nghĩ về tớ nữa. Tớ có muốn ở bên cậu ấy cũng đâu có được"

Quang tức giận, trợn mắt nhìn An "Bây giờ thì anh ta về rồi đấy, cậu thích thì đến mà tìm người cậu yêu đi. Nói cho cậu biết nhé, thật ra anh ta cũng yêu cậu đó"Nam cười nhếch mép, cho một tay vào túi quần và quay đi "Tớ không cần sự dối trá của cậu nữa. Biến đi"

An hoảng sợ năm lấy tay Quang "Cậu bình tĩnh đi Quang, cậu đang làm tớ sợ đấy. Chúng ta có thể từ từ nói chuyện mà"

"Tôi nói cậu biến đi ..."Quang hất mạnh tay An khỏi cánh tay mình...

Tim Nam nhói lên một nhịp...anh chạy thật nhanh đến chỗ An...chiếc ô tô...Bãi đậu xe 5 năm trước.....KÉTTTTTT !!!!

An bị một lực mạnh làm thay đổi phương hướng, đẩy nhào về phía trước . Đầu cô đập xuống đường. Cô chóng váng ôm đầu, dần mở mắt. Và hiện ra trước mắt cô là một gương mắt đã lâu quá rồi cô không được thấy . Nhưng đôi mắt người ấy nhắm nghiền, một thứ dịch đặc màu đỏ chảy trên mặt anh. An nâng đầu Nam lên chân mình, cô bật khóc thành tiếng. Cô đã hiểu chuyện gì đang diễn ra, cố lay gọi anh dậy.

"An, chán cậu chảy máu kìa "Quang chạy đến, đưa tay lau máu đang chảy trên trán An. Nhưng cô đẩy Quang ngã về sau. Mọi thứ với cô bây giờ là Nam, là người đã biến mất trong cuội đời cô một thời gian dài, và khi xuất hiện lại bất tỉnh trước mắt cô.
Nam hé mở đôi mắt này giờ vẫn nhắm nghiền. Anh đưa tay lau nước mắt cho An "Cậu biết tớ sợ nhìn thấy cậu khóc lắm mà"
Cô đưa một tay lên lau vội nước mắt "Ừ ừ, tớ không khóc nữa. Nhưng cậu làm cái gì vậy Nam? Cậu thật là ngốc"Nước mắt không kìm được lại chảy tràn. Cô lau máu trên khóe miệng Nam.

Anh nắm lấy bàn tay cô, cười nhẹ : "Cách đây 5 năm, cậu nhớ không, tớ đã chút nữa cướp đi sự sống của cậu cũng theo hình thức này. Tớ đau, An ạ"

"Cậu đau gì chứ. Cậu có tình cảm gì với tớ đâu mà đau "

"Tớ yêu cậu, từ lâu rồi. Và chưa hề thay đổi"

"Cậu nói dối"

"Tớ nói dối cậu một lần duy nhất về tình cảm của tớ. Còn bây giờ là thật"

Cô gật đầu thật nhanh "Cậu yêu tớ, vậy bây giờ cùng tớ đi đến bệnh viện. Cậu còn phải thực hiện lời hứa nữa"

Anh lắc đầu : "Không cần đâu An"Anh đặt vào lòng bàn tay cô một chùm hoa sữa đã nát. Hoa sữa màu đỏ. Hoa sữa không còn mang hương thơm nguyên bản của nó.. Anh tháo chiếc vòng lục lạc trên cổ tay mình đeo vào tay cô "Nghe lời tớ đừng khóc nữa. Cái này đã là của cậu thì sẽ mãi là của cậu. Cậu phải sống thật tốt, sống cả cho tớ nữa đấy. Và đừng bao giờ quên tớ, bởi tớ sẽ không quên cậu đâu"

"Cậu sẽ không sao"Cô nâng anh dậy "Dậy đi, tớ sẽ đưa cậu đến bệnh viện. Xe cứu thương đang đến rồi, và cậu sẽ không sao hết"

Anh kéo tay cô lại, với một lực yếu ớt "Đừng bao giờ quên tớ nhé ! Tạm biệt cậu, người tớ yêu mãi mãi..."

Mắt anh khép dần, tay anh rời khỏi tay cô và rồi anh đi theo lời mời của những thiên thần áo trắng. Còn cô, cô gào thét tên anh trong đau đớn. Cô gọi anh dậy, cô không cho anh ngủ. Nhưng anh nào có nghe ....

* * *

An trồng một cây hoa sữa bên mộ Nam. Cô ngồi cạnh mộ anh, cô không khóc :

"Cậu làm tớ đau nhiều lắm biết không. Cậu là một kẻ nói dối, nhưng tại sao tớ lại luôn tin vào những lời nói ấy nhỉ? Cậu bảo cậu ghét tớ, bảo tớ phiền phức. Tớ tin. Cậu bảo cậu yêu tớ. Tớ cũng tin. Có lẽ cậu chẳng biết tớ yêu cậu nhiều thế nào đâu Nam ạ. Và tớ cũng chẳng thể đo được tình cảm mà cậu dành cho tớ là bao nhiêu. Ngày cậu đi qua Pháp, tớ khóc nhiều lắm. Tớ nhớ cậu nhưng cũng hận cậu. Cậu bỏ rơi tớ mà. Cậu là mối tình đầu của tớ đấy, vinh dự không? Hihi. Cậu là người đầu tiên lúc nào tớ cũng muốn nhìn thấy. Là người đâu tiên tớ muốn được ở bên cả đời. là người đầu tiên ngày nào cũng làm phiền tâm trí tớ. Và cũng là người đầu tiên làm tớ đau nhiều đến thế. Cậu tàn nhẫn lắm, cậu biết không? Cậu buông tay, để lại một mình tớ giữa dòng người bất tận, giữa bao nhiêu nụ cười mà cái thuộc về tớ lại là nước mắt. Cậu buông tay tớ rồi mà. Cậu thất hứa thì tớ cũng có quyền thất hứa. Đây sẽ là lần cuối cùng tớ đến đây thăm cậu. Và tớ cũng sẽ xóa cậu khỏi trí nhớ. Hình ảnh của cậu làm tớ đau quá. Tớ không chịu đựng được. Và bây giờ tớ cũng sẽ buông tay cậu. Tớ sẽ không nhớ cậu như những gì đã hứa. Tớ sẽ quên cậu. Nhanh thôi !

* * *

Một tuần sau, người ta nhận được tin về cái chết của một cô gái trẻ. Cô ấy ra đi với một nụ cười vẫn nở trên môi. Tay cô nắm chặt một chiếc vòng lục lạc vương những vệt máu vẫn còn mới và cả những vệt máu đã khô......

* * *

"Tớ không hứa sẽ yêu cậu cả cuộc đời này. Nhưng tớ hứa sẽ yêu cậu nhiều bẳng tất cả những giọt mưa trong đời cộng lại "
Nguồn ảnh: http://anhdep99.com

Wednesday, April 6, 2016

Yêu Thương Quay Về


Tuấn một mình lê bước chân trên con phố dài mang trong lòng một nỗi buồn vô tận. Chợt trào lên trong anh là những kỷ niệm về quá khứ, về ngày xưa và về những người con gái anh từng yêu, cuối cùng đến giây phút này anh nhận ra mình cũng chỉ là người cô đơn. Và trong những khoảnh khắc ấy anh lại nhớ đến Nhiên.

***





Anh quen cô từ hồi học trung học, tình bạn của cả hai đủ lớn, đủ thân thiết để anh hiểu nhiều về cô. Nhưng rồi vì ngang trái, duyên số của cuộc đời hay vì chính anh đã không hiểu, không thông cảm được cho Nhiên, hay vì tình yêu trong anh đối với cô chưa đủ lớn nên đã đưa cô rời xa cuộc đời của anhthì anh cũng không biết nữa. Bây giờ đây anh nghĩ nếu như anh có thể hiểu cô hơn, tình cảm anh dành cho cô nhiều hơn thì có lẽ mọi việc sẽ khác.

Tuấn nhớ rất rõ ngày mà Nhiên hỏi Tuấn về người anh lựa chọn và anh đã chọn người khác không phải là cô. Tuấn không biết anh chọn người con gái ấy vì anh yêu thật sự hay vì điều gì nữa mà cuối cùng anh nhận ra đó không phải là bến bờ hạnh phúc anh đang tìm. Chia tay người con gái ấy là khoảng thời gian để anh suy nghĩ về tình cảm thật sự nằm trong trái tim mình. Và anh quyết định gọi cho Nhiên. Đầu dây bên kia Tuấn vẫn nghe được một giọng nói nhẹ nhàng:

- Alo, Nhiên nghe.

- Nhiên à, Tuấn đây. Cậu khỏe chứ?.

Đã hơn một năm kể từ ngày biết Tuấn lựa chọn tình yêu đó, Nhiên không còn gọi điện hỏi thăm hay làm phiền anh nữa. Mọi câu chuyện về anh trong cô giờ đây đã thành quá khứ. Nhưng không ngờ ngày hôm nay anh lại gọi điện cho cô, cảm xúc trong cô bất chợt lại ùa về như những ngày đầu mới quen biết:
- Nhiên khỏe, Tuấn thế nào? Mọi việc đều tốt cả chứ? Gọi điện mời đám cưới hả?
Cô vừa trả lời điện thoại vừa cười nhưng muốn những câu nói nữa đùa nữa thật của mình sẽ làm cho cuộc nói chuyện trở nên dễ dàng hơn.

- Không, Tuấn đã chia tay được một thời gian rồi, có lẽ đó không phải hạnh phúc thật sự mà mình đang tìm. Tuấn muốn gặp Nhiên nói chuyện, cậu có thời gian không?

- Cũng lâu rồi không gặp Tuấn nhỉ, vậy cuối tuần này đi, chỗ cũ nhé, 2h chiều được không.

- Được thôi. Cảm ơn Nhiên.
Đặt điện thoại xuống, lòng anh có chút bồi hồi, anh chợt nhận ra cả hai cùng làm trong một thành phố vậy mà đã một năm rồi anh không hề gặp cô. Còn Nhiên cô biết điều đó nhưng biết Tuấn đã có người yêu cô không muốn chủ động mời anh sợ bị hiểu nhầm. Ngày hôm nay Tuấn đã gọi, cô vẫn hẹn anh đến nới cô và anh đã từng đến, không vì gì cả suy cho cùng đó cũng chỉ là một thói quen mà thôi.

Đúng 2h chiều ngày chủ nhật, Nhiên bước vào quán Cafe Hải Thượng, cô rất dễ dàng nhận ra Tuấn đã ngồi đó từ trước, ly cafe đã uống gần hết, chắc anh đã tới trước cô một lúc lâu rồi. Nhận ra bóng dáng Nhiên đang tới Tuấn đứng dậy:

- Chào Nhiên.

- Chào cậu, trông cậu vẫn khỏe nhỉ? Mà hình như cậu đến lâu rồi hả?

- Không mới tới thôi, cậu ngồi đi.

Tuấn cười đáp lễ cô bạn lâu ngày mới gặp của mình. Nhìn Nhiên cô vẫn không thay đổi gì so với thời gian trước, vẫn là một đôi mắt buồn, nụ cười hiền và mái tóc thả buông xõa như vậy. Nhiên ngồi xuống ghế, Tuấn bắt đầu hỏi thăm về công việc của cô, anh nhận được những câu trả lời không thể nào khác được:

- Vẫn tốt...

Nghe hai từ " vẫn tốt" của Nhiên bất chợt anh nghĩ về quá khứ những lần anh gọi điện cho Nhiên:

- Alo, nói đi.

Lúc đó anh đã nhấn mạnh lời của Nhiên và lên giọng giáo huấn cô:

- " Nói đi", con gái gì mà nói năng khó nghe vậy, không nhẹ nhàng được à, chưa thấy ai con gái mà ăn nói cục cằn khó nghe như vậy đó.

Nhiên không biết vì tức giận hay vì tính tình cô trước nay vẫn vậy, cô đáp trả những lời khiến Tuấn càng không vừa ý:

- Nếu muốn nghe nói nhẹ nhàng thì cứ gọi cho người khác để mà nghe, đây không làm được kiểu đó...

Bất giác Tuấn cười, anh nghĩ rằng dù cho cuộc sống có thế nào thì cá tính của một người không bao giờ thay đổi, anh luôn muốn nghe những lời ngọt ngào, nhẹ nhàng từ con gái nhưng có lẽ anh đã sai lầm. Và chính điều đó mới khiến anh như ngày hôm nay.

- Sao Tuấn cười, có gì à?

Tuấn đang thẩn thờ nghĩ về quá khứ thì Nhiên hỏi khiến anh bừng tĩnh và quay về với thực tại:

- Không có gì, chỉ là thấy Nhiên vẫn vậy, không thay đổi gì cả.

- Tất nhiên rồi, sao phải thay đổi chứ? Cậu thì thế nào rồi?

Nhiên uống một hơi ly nước cam vừa gọi và nói như mọi việc luôn là hiển nhiên với cô vậy. Ngồi nói chuyện một lúc về công việc và cuộc sống của cả hai im lặng một lúc Tuấn hỏi cô:

- Nhiên có người yêu chưa?

- Sao hỏi vậy?

Nhiên tròn mắt nhìn anh trong khi đó Tuấn lại đang suy nghĩ về điều mình sắp nói bởi anh biết anh sắp xếp cuộc gặp này không phải chỉ để hỏi thăm sức khỏe hay công việc của Nhiên. Anh lấy hết can đảm nhìn thẳng vào mắt cô và nói:

- Tuấn muốn biết bây giờ có được cơ hội ở bên cạnh Nhiên nữa không?

Nhiên cười nhìn vào mắt anh và nói:

- Nếu là việc đó thì có lẽ là không, vì vốn dĩ là không nên.

- Tại sao, vì Nhiên không yêu Tuấn à?

- Không, cảm giác của Nhiên đối với Tuấn ngày đó đến bây giờ, 5 năm qua chưa bao giờ thay đổi. Nhưng mà điều đó không đồng nghĩa với việc bây giờ Nhiên chấp nhận ở bên cạnh Tuấn. Bởi vì trong lòng Tuấn vốn dĩ không có Nhiên mà là một hình bóng khác. Vậy nên Tuấn không nên nói ra điều đó. Mà hơn nữa Nhiên cũng không phải là người thích làm người thay thế.

Lời Nhiên nói rõ ràng nhưng Tuấn thấy được sự lạnh lùng và cương quyết hiện rõ trên khuôn mặt cô. Anh quen cô đã lâu nên biết rõ cô là người sống tình cảm, có thể nặng tình nhưng đối với điều gì cô quyết định từ bỏ thì nó sẽ không bao giờ tồn tại trong ký ức của cô nữa và anh không muốn điều đó xảy ra. Ánh mắt lạnh lùng của Nhiên lúc này làm anh thấy sợ, có lẽ anh sợ sẽ mất đi một điều ý nghĩa trong cuộc đời của mình. Nhiên vẫn nhìn anh và cô đứng dậy:

- Thôi Nhiên về đây, hôm sau có dịp gặp nói chuyện tiếp.

Tuấn biết nếu bây giờ Nhiên bước ra khỏi đây thì hôm sau đó có thể sẽ là rất lâu hoặc là không bao giờ nữa. Tuấn bắt đầu cảm thấy đau nhói trong tim khi Nhiên đứng dậy và quay lưng đi, anh vội vã chạy theo và nói:

- Hãy cho anh một cơ hội nữa được không, chỉ một lần này nữa thôi. Xin em...


Lời Tuấn nói thốt ra từ tận đáy lòng làm bước chân của Nhiên chững lại. Nhưng cô vẫn không quay đầu lại nhìn anh, cô sợ ánh mắt của anh lúc này sẽ làm cô động lòng mà thay đổi quyết định của mình.

- Sao Tuấn phải như vậy? Tuấn muốn thế nào đây?

- Hãy cho anh thời gian, thời gian để chứng minh tình cảm của mình. Ít nhất là để quan tâm em như trước đây em từng đối với anh.

- Được, ba tháng nữa Nhiên sẽ có chuyến đi Singapore để học, Nhiên cũng chưa quyết định đi hay không. Tuấn sẽ có chừng đó thời gian để ảnh hưởng đến quyết định của Nhiên. Bây giờ Nhiên phải về đây.

Nhiên vẫn bước đi ra khỏi quán, phía sau lưng cô còn nghe rất rõ giọng Tuấn đang lặp đi lặp lại khi nhận được sự đồng ý từ cô:

- Cảm ơn e... Cảm ơn em.

Những điều Tuấn nói lại khiến cô nhớ về những ngày hồi mới quen. Nhiên và Tuấn cùng một tuổi nhưng anh lúc nào cũng xưng "anh" với "em", còn cô thì lúc nào cũng ngang vai một lứa mà. Cô nhớ Tuấn từng nói: " Con gái phải nhận mình là em chứ? Không thích". Cô thì không muốn như vậy, câu nói của Tuấn ngày hôm nay lại gợi bao ký ức ùa về trong cô. Có những điều mà cô đã muốn quên đi nhưng đúng thật là rất khó, cô không biết sao lại như vậy nữa, có lẽ là do duyên số..

Còn Tuấn sau cuộc gặp với Nhiên anh biết những gì đã qua khiến cô khó có thể chấp nhận anh lần nữa, nhưng anh sẽ dành hết tình cảm cho cô chỉ để mong những yêu thương ngày xưa quay về. Bởi anh biết trong tim mình thật sự chỉ có Nhiên...

Là một trung úy cảnh sát cơ động Tuấn biết anh sẽ không có nhiều thời gian nhưng đây là cơ hội duy nhất nên anh sẽ cố gắng làm tất cả. Tối hôm đó về anh có nhắn tin cho Nhiên hẹn trưa mai đi ăn và cô cũng đồng ý. Trưa ngày thứ hai đầu tuần, đúng hẹn 11h30 Nhiên đến nhà hàng Loterry, liếc qua thấy Tuấn chưa đến, cô chọn một chỗ cho mình và ngồi xuống. Thấy cô phục vụ bước lại gần Nhiên nhẹ nhàng:

- Xin lỗi tôi đang đợi bạn, một lát nữa tôi sẽ gọi sau.

Dường như Nhiên đã quá quen với việc đợi Tuấn nên cô không cảm thấy khó chịu hay bất ngờ khi Tuấn đến muộn, hay lỡ hẹn. Cô lấy quyển sách mang theo và lấy ra đọc. 30 phút đã trôi qua nhưng Tuấn vẫn chưa đến khiến cô bắt đầu thấy một chút thất vọng.

Còn Tuấn lúc này đang ngồi trong phòng họp. Khi nghe về cuộc họp bất thường sẽ diễn ra vào 11h trưa Tuấn đã bắt đầu thấy lo lắng và lúc này thì ngồi không yên. 12h 15 phút cuộc họp kết thúc anh vội vã lấy xe chạy như bay đến nhà hàng Loterry nhưng Nhiên không còn ở đó nữa. Anh hỏi qua cô phục vụ thì được biết:

- Lúc nãy có cô gái ngồi chờ bạn ở đây cũng khá lâu nhưng bạn cô ấy không đến nên cô ấy vừa về rồi.

Trời ơi, Tuấn nghĩ chắc hết cơ hội luôn rồi, anh liền chạy qua cửa hàng mua một bó hoa và một gói nhỏ bánh quy loại Nhiên vẫn thường thích ăn rồi phóng xe đến chỗ công ty của Nhiên. Anh lấy điện thoại gọi Nhiên, giọng cô lạnh lùng:

- Alo, gì vậy?

- Xuống dưới cổng chút đi, 5 phút thôi.

Nhiên nhìn qua cửa kính phòng làm việc thấy anh đang đứng đó, cô liền đi xuống. Cô nhìn Tuấn mồ hôi nhễ nhại, bộ quân phục anh mặc ướt sũng, cô cũng không muốn giận anh làm gì nữa. Cô lắc đầu và cười. Tuấn chìa bó hoa và gói bánh về phía cô:

- Xin lỗi anh lỡ hẹn.

Anh nhìn cô như chờ đợi sự tha thứ từ cô, thấy Tuấn vừa thở mệt nhọc như vậy Nhiên cũng không nói gì và cầm lấy món quà xin lỗi từ anh:

- Không sao.

Tuấn chờ Nhiên đi vào và quay xe về đơn vị vừa đúng giờ làm việc, vậy là anh cũng bỏ luôn bữa trưa. Vừa mệt vừa đói nhưng mà Nhiên không giận anh thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Đồng nghiệp của anh thì tò mò không hiểu vì sao trông anh lại mệt nhọc như vậy.


Sau ngày hôm đó, mỗi ngày Tuấn đều nhắn tin gọi điện cho Nhiên nhưng cô có những lúc không trả lời. Tối ngày thứ 3 anh rảnh nên gọi điện cho cô:


- Tối nay đi uống café đi, cùng mấy người bạn nữa.


- Tối nay Nhiên bận nên không đi được rồi, Tuấn và mọi người buổi tối vui vẻ nhé.


Anh thấy buồn khi nghe lời từ chối của cô, không biết Nhiên bận thật hay vì điều gì đó khiến cô như vậy. Còn Nhiên thật ra cô chẳng bận gì đâu, chỉ là bây giờ mọi cảm xúc trong cô không còn như trước nữa, cô không muốn lại tìm về những nỗi buồn ngày xưa. Bởi vì Nhiên sợ, sợ khi những yêu thương đó quay về rồi lại tan biến đi nhanh chóng như gió trời. Ngồi một mình trong phòng cô lại suy nghĩ về anh...


Thời gian cứ như vậy trôi đi, Nhiên gặp Tuấn cũng thỉnh thoảng đôi lần, công việc của anh cũng không cho anh nhiều thời gian. Những lúc anh rảnh rỗi thì cô bận, anh chấp nhận nhưng không biết phải nói gì. Lại một chiều thứ bảy anh gọi cho Nhiên bảo đi chơi nhưng cô không bốc máy, cũng không nhắn tin lại, một sự giận dỗi hiện ra trong trái tim anh. Anh chạy thẳng đến phòng trọ cô và gọi cửa. Nhiên mở cửa và cô cũng bất ngờ vì sự hiện diện của Tuấn ở đây, nhưng vẫn tỏ ra bình thản:


- Tuấn đến sao không báo trước, có việc gì không?


- Có việc gì mới được đến à, mà đúng là có việc thật. Sao gọi không nghe máy cũng không nhắn tin lại.


Tuấn nói trong cơn tức giận, còn Nhiên bình thản nhìn thẳng vào mắt Tuấn như không có gì xảy ra:


- Nhiên bận, được chưa...?


Nhiên tròn mắt nhìn Tuấn giống như thách thức hay nhắc nhở anh về điều gì đó, bất chợt Tuấn bình tĩnh lại khi nhìn vào ánh mắt của Nhiên. Câu nói: " Nhiên bận" bao lâu nay lặp lại không ít lần khiến anh thấy ngỡ ngàng, anh nhận ra đó là vì quá khứ. Anh biết có những điều Nhiên không quên và sẽ không bao giờ quên. Anh không biết phải nói gì lúc này nữa nên đành quay bước ra về, anh một mình ngồi quán café và lặng lẽ suy nghĩ.


Anh nhớ ngày ấy sinh nhật của Nhiên cô đã gọi anh không bốc máy, bạn bè tổ chức cho Nhiên còn anh thậm chí không nhớ đó là sinh nhật của cô. Biết bao lần cô nhắn tin anh không trả lời, cô gọi anh không bốc máy, không phải vì anh thật sự bận mà là vì anh thấy phiền. Nhưng khi cô hỏi anh cũng nói " Anh bận" giống như bây giờ vậy. Anh bất giác cười nụ cười chua chát, anh cười chính bản thân mình vì bây giờ được nhận lại những gì mà ngày trước anh đã cho đi. Anh hiểu được cảm giác của một người khi cứ phải sống và chờ đợi một người vô tâm như thế. Lần này anh nhận ra cô thật sự vô tâm, vô tâm đến lạnh lùng, ánh mắt cô nhìn anh không có chút ấm áp nào nữa, có lẽ chỉ là sự oán hờn mà thôi. Anh thật sự thấy sợ, sợ nhất ở đôi mắt của người anh yêu...


Thời gian cứ như vậy trôi đi, hai tháng rồi ba tháng cũng sắp hết dường như thứ mà anh mang đến cho Nhiên không có gì cả. Một vài bó hoa, món quà nhỏ hay những chân thành đó không đủ để làm Nhiên thay đổi ý định. Cô đã quyết định sẽ đi còn đi bao lâu thì cô cũng không biết được. Ngày Nhiên ra sân bay bạn bè đến tiễn, một anh đồng nghiệp của Tuấn cũng tới đó trao cho cô một lá thư. Cô đưa mắt nhìn quanh nhưng không thấy anh tới, một chút buồn thoáng qua trong lòng cô. Vẫy tay tạm biệt bạn bè cô bước lên máy bay.


Còn Tuấn ở một góc cuối phi trường anh đứng lặng lẽ nhìn théo bóng dáng cô đi, khi máy bay đã cất cánh trên bầu trời mà không biết nước mắt mình đang rơi nhiều như thế. Lần đầu tiên trong đời anh khóc, khóc vì hối hận, vì đau xót và vì hận chính bản thân mình đã không trân trọng mà đánh mất người mình yêu.


Trên bầu trời cao, Nhiên nhìn xuống đất nước nơi bạn bè cô đang đứng và mở lá thư ra đọc:


"Gửi em!


Anh không đủ dũng khí để đến tiễn em đi nên anh không thể đến đó, anh sợ mình không thể chấp nhận điều đang xảy ra. Em đang đi, đi thật xa và có lẽ là rời xa cuộc đời anh một lần nữa.


Anh xin lỗi, xin lỗi vì tất cả những vô tâm đã từng mang đến bên cuộc đời em. Anh không biết em có chấp nhận điều đó nhưng anh chỉ biết nói xin lỗi em thôi. Vì anh biết dù cho có bao nhiêu tình yêu dành cho em lúc này cũng không làm em quên đi những nỗi buồn trong quá khứ.


Cảm ơn em đã cho anh nhận ra những vô tâm của mình ngày xưa, cảm ơn em đã cho anh hiểu nỗi đau của người luôn đứng sau hạnh phúc. Anh đã từng nghĩ chỉ cần cố gắng là sẽ được nhưng có lẽ bây giờ đã là không thể rồi. Tâm hồn em đã lạnh giá cũng là do anh gây nên. Anh chỉ biết hận bản thân mình vì đẫ mang những nỗi buồn đến cho em. Bây giờ anh biết anh không thể làm gì khác vì anh biết dù bao nhiêu chân thành đi nữa cũng không thể mang những yêu thương quay về trong trái tim em.


Mong em luôn vui vẻ, hạnh phúc. Anh sẽ luôn cầu chúc cho em bình yên.


Tạm biệt em!


Người con gái anh yêu nhất, khiến anh đau nhất trong cuộc đời.


Yêu em!


Dương Tuấn"


Mỗi dòng chữ cô lướt qua là một giọt nước mắt lại rơi xuống, cô không dám đến gần tình yêu nữa vì cô sợ lại phải lìa xa. Lần này cô lựa chọn ra đi thế này vì chính cô cũng muốn cho mình một thời gian để suy nghĩ, để thừa nhận trái tim của mình. Tất cả những gì Tuấn đối với cô trong thời gian qua cô có thể cảm nhận được sự chân thành của anh nhiều như thế nào. Thật sự, trái tim cô cũng đã ấm lại, chỉ là còn một chút, một chút lo lắng sợ hãi vẫn vương lại trong lòng cô. Nên cô đã quyết định tìm kiếm một bầu trời riêng để cho trái tim mình chọn lựa. Có lẽ cô sẽ thấy hạnh phúc và mỉm cười khi một lần nữa đánh cược vào tình yêu.


Nhiên đã rời đi được hơn một tháng, Tuấn vẫn chỉ đắm mình với công việc, thỉnh thoảng gặp gỡ bạn bè, thời gian còn lại anh dành để nhớ về Nhiên.


Một chiều tháng 6, anh đang đợi nắng vàng rực sắp tắt để ra về kết thúc một ngày làm việc, một cô bạn của Nhiên hẹn gặp Tuấn trao cho anh một lá thư:


- Nhiên nó đi 6 tháng thôi, không phải đi lâu đâu, cái này nó gửi mình lâu rồi nhưng hôm nay mới có cơ hội trao cho Tuấn được.


Bất ngờ và ngạc nhiên anh mở lá thư ra:


"...Dư vị ngọt ngào mang chút men say


Cũng đủ khiến con tim ai ngây ngất,


Biết có đủ can đảm nói ra sự thật,


Rằng em đã thật lòng yêu anh.


Hỡi thời gian dù có trôi qua nhanh,


Xin nán lại chờ con thêm một chút,


Hạnh phúc, khổ đau xin một lần đánh cược,


Tất cả hy vọng đặt vào người con yêu.


Chuyện tình cảm đôi khi không cần phải nói nhiều,


Chỉ là sự quan tâm khi cần thiết,


Dẫu mai đây phải nói lời ly biệt,


Cũng không hối hận vì đã yêu nhau...


Tình yêu đẹp không phải điều gì đó quá cao siêu,


Nó đơn giản là điều thân thương nhất,


Mong anh sẽ một lần can đảm đối diện với lòng chân thật,


Nói ra hết những điều anh cất dấu trong tim.


Anh không phải mộng tưởng em mãi miết kiếm tìm,


Chỉ mong là mỗi tình đầu trong sáng nhất,


Và em biết tình yêu em chân thật,


Suốt đời này anh mãi là người em yêu..."


Đọc những dòng thơ đó anh biết là phong cách không bao giờ thay đổi của một người yêu thơ. Anh mỉm cười, ánh mắt rực sáng trong tim bừng lên những niềm hạnh phúc khó tả. Từ ngày cô đi, đây là lần đầu tiên anh thấy lòng mình vui như thế. Anh thấy mình đã sống một ngày thật ý nghĩa và hạnh phúc lại đã trở về trong trái tim anh.


Hoàng hôn đã buông, chiều tàn đã muộn anh lại lang thang một mình nhìn qua những con phố và mỉm cười. Những người đi xung qanh cứ nhìn anh vì thấy thật lạ. Anh không để tâm mà vẫn cứ bước. Khi ánh đèn đường đã lên, anh cùng đồng đội đi tuần vi vu dọc theo con phố anh thấy đêm nay bầu trời đầy sao lấp ánh, gió nhè nhẹ thổi mang những niềm vui đến bên anh. Ngỡ như phải trực cả đêm nay anh cũng không thấy mệt.


Lời của anh thì thào theo gió, mong gió sẽ mang đến bên cô: " Cảm ơn em đã cho những yêu thương quay về bên anh".


Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!


Nguồn ảnh: http://anhdep99.com

Tuesday, April 5, 2016

Kiếm tiền qua việc chia sẻ ảnh đẹp

Bạn có thể đọc mà Shape đã được vô hiệu hóa trên vòi nước. Một số bạn biết lý do nhưng những người khác thì không nên cho phép sự cố gì xảy ra. Khi tôi thực hiện Shape tôi cho phép bạn thiết lập các địa chỉ shapeshift- trên trang xác nhận vòi nước làm như vậy sẽ kết nối địa chỉ ban đầu của bạn đến địa chỉ shapeshift- mới của bạn và kịch bản sẽ thực hiện thanh toán cho các địa chỉ shapeshift- mới với dự phòng về lỗi là địa chỉ gốc.

Kiếm tiền qua việc chia sẻ ảnh đẹp

 Các thiết lập được đủ đơn giản tuy nhiên tôi đã không dự đoán rằng một số có thể lợi dụng tính năng này. Tuần trước, tôi bắt đầu nhận vé hỗ trợ thanh toán không được nhận được tôi sẽ chỉ đạo việc sử dụng số liệu thống kê địa chỉ của họ và cho họ txids hợp lệ cho dư vòi nước và coi đó là một lỗi về phía mình. Khoảng 3 ngày trước, tôi nhận được một vé hỗ trợ nói rằng địa chỉ shapeshift- của họ đã thay đổi đến một địa chỉ không rõ. Tôi cho rằng họ có thể thay đổi nó mà không nhớ nhưng quyết định để kiểm tra các cơ sở dữ liệu và nhận thấy cùng một địa chỉ được sử dụng nhiều lần cho cùng một đồng tiền với địa chỉ khác nhau. Đây là rất bất thường bởi vì tôi mong chờ để xem địa chỉ shapeshift- cùng nhiều tiền nhưng không phải trên nhiều địa chỉ cho một đồng tiền. Sau khi nhìn vào các địa chỉ đã được shapeshifted cho địa chỉ cụ thể này tôi nhận thấy rằng những địa chỉ ban đầu đã có tất cả giành một trận mưa lớn gần đây. Những tên không tặc đã thông minh như tất cả người chiến thắng dồn dập được công bố 1 giờ trước khi thanh toán của họ được phát hành.
TL; DR phương pháp Hijackers:

lấy địa chỉ chiến thắng gần đây của đại hồng thủy
nhập địa chỉ người chiến thắng vào mẫu yêu cầu vòi nước
Thay đổi cài đặt shapeshift- để những tên không tặc kiểm soát địa chỉ cho địa chỉ deluge chiến thắng.
Hệ thống sẽ shapeshift- thắng cược với tên không tặc
Tất nhiên duy nhất của tôi trong hành động ở thời điểm đó là chỉ đơn giản là vô hiệu hóa các hệ thống shapeshift- cho đến khi tôi có thể tìm ra những gì đang xảy ra và đưa ra một giải pháp. Tuy nhiên điều gì sẽ giải pháp mà là tôi không có ý tưởng. Ban đầu tôi đã nói rằng tôi muốn thêm một số loại xác thực cho địa chỉ. Mặc dù điều này sẽ làm việc tôi ghét ý tưởng bởi vì tôi không muốn để lưu trữ thông tin người dùng trên máy chủ cũng không muốn bất kỳ bước bổ sung cho người dùng của tôi. Tôi có thể sử dụng giống như sqrl để tránh việc thông tin được lưu trữ trên máy chủ của tôi, nhưng một lần nữa tôi sẽ được yêu cầu bước thêm cho cơ sở người dùng của tôi mà là một cái gì đó tôi thực sự không muốn thêm. Cuối cùng sáng nay tôi ngồi xuống và thực sự coi tình hình và đã đưa ra một giải pháp mới mà sẽ cho phép bạn vẫn còn sử dụng các tính năng shapeshift- nhưng bảo vệ địa chỉ của bạn từ trộm cắp.

Cách kiếm tiền qua hình ảnh đẹp


Bất kỳ địa chỉ đó đã giành được một trận mưa lớn hoặc sử dụng một vòi nước sẽ không đủ điều kiện cho việc thiết lập shapeshift-. Điều này sẽ ngăn chặn cướp dư. Nhược điểm là bạn sẽ phải sử dụng một địa chỉ mới để thiết lập chi tiết shapeshift-.
thiết lập shapeshift- chỉ có thể được thiết lập một lần này ngăn cản người khác thay đổi các thiết lập của bạn shapeshift-. Nhược điểm này là nếu bạn muốn thay đổi cài đặt shapeshift- bạn sẽ cần phải sử dụng một địa chỉ mới.
Mặc dù các quy định mới có một vài nhược điểm nó sẽ ngăn chặn bất kỳ vấn đề cướp tương lai.

Những thay đổi này sẽ được thực hiện trong vòng 48 giờ tới và tôi sẽ làm một bài về khi nó có sẵn. Một khi các thay đổi được thực hiện tất cả các thiết lập shapeshift- trước đó sẽ bị xóa khỏi cơ sở dữ liệu.
Nguồn: Anhdep99.com

Sunday, April 3, 2016

Mục đích và Passion công việc chụp ảnh đẹp

Pre-order kêu gọi của ngày 18 Tháng Tư 2016, và nhận được quà tặng đặc biệt từ StoryCorps.

Tất cả bạn phải làm là đặt bản sao của bạn (hoặc bản sao) của kêu gọi bất cứ nơi nào sách hoặc ebook được bán. Sau đó VÀO ĐÂY và điền vào mẫu với các chi tiết mua hàng của bạn.

Những món quà bao gồm một nhãn dán cuốn sách có chữ ký (và không có, chúng tôi đã không có vốn đầu tư trong một số ưa thích autopen-Dave sẽ được làm việc ký tất cả bởi chính mình), một sneak peek tại phim hoạt hình mới nhất của chúng tôi, và một đoạn trích từ kêu gọi audiobook.

Hơn chục năm qua, StoryCorps đã tích lũy được những bộ sưu tập lớn nhất của tiếng nói trong lịch sử. Trong kêu gọi, cuốn sách thứ năm từ StoryCorps, người sáng lập Dave Isay là những câu chuyện mà mừng niềm đam mê, quyết tâm và can đảm cần thiết để theo đuổi công việc chúng ta cảm thấy được kêu gọi để làm.

Trong những câu chuyện cả hài hước và sâu sắc, con người từ một loạt các ngành nghề kể lại cuộc đấu tranh và chiến thắng theo cách để khám phá ra kêu gọi của họ.

Từ thích tinh chỉnh trẻ tò mò ở Queens, New York, người sau đó đã phá vỡ rào cản màu sắc trong công nghệ trò chơi video, với các giáo viên đang gặp khó khăn ở Baltimore, Maryland, người đã mất tình yêu của mình trong bầu trời đêm vào các đường phố để dạy cho người qua đường về các ngôi sao , để các y tá chăm sóc đặc biệt ở Phoenix, Arizona, Đấng hướng dẫn mọi người thông qua lời tạm biệt cuối cùng của họ, cá nhân, chúng ta gặp trong kêu gọi được thống nhất bởi một cam kết đặc biệt với những gì họ làm và những gì họ tin tưởng.

Cùng với nhau, những câu chuyện của họ chứng minh cách làm việc có thể được về nhiều hơn chỉ là kiếm sống, và rằng những giấc mơ theo đuổi và tìm cảm hứng ở những nơi bất ngờ có thể biến đổi một ơn gọi thành một cuộc gọi. Trí tuệ lâu dài họ truyền đạt sẽ cộng hưởng với các độc giả ở tất cả các giai đoạn của cuộc sống, cho dù họ đã tìm thấy kêu gọi của họ, đang ở ngã ba đường, hoặc mới bắt đầu cuộc hành trình.

Khen cho kêu gọi
"Chu đáo tổ chức và chỉnh sửa, mỗi câu chuyện là một lời nhắc nhở về đúng vai trò công việc cần thiết trong việc theo đuổi hạnh phúc của con người. Truyền cảm, sâu sắc và triệt để có thể đọc được ". - Kirkus Nhận xét

" Kêu gọi sẽ truyền cảm hứng cho độc giả ở mọi giai đoạn của sự nghiệp của mình để xem công việc với một sự đánh giá mới cho các khả năng nó nắm giữ vượt quá trần tục." - Booklist

"Mỗi một trong những câu chuyện trong bộ sưu tập đầy cảm hứng này cho thấy tình yêu sâu sắc rằng động cơ của những người kể chuyện khi họ khám phá và nắm lấy ơn gọi của họ." - Publishers Weekly
Nguồn: Anhdep99.com

Saturday, April 2, 2016

Tôi yêu công việc săn đón những bức ảnh đẹp

Điều quan trọng nhất, những gì tôi đang làm, là cơ hội để liên kết hai niềm đam mê yêu dấu của tôi - chỉ chó và nhiếp ảnh. Ngoài communing với những sinh vật tuyệt vời, mà những con chó đang có, và chi tiêu giải trí của tôi theo cách này, tôi yêu sự thật - rằng tôi có thể đặt chúng ở riêng, thế giới tự tạo của tôi. Điều quan trọng là, mà tôi không muốn để mô tả thực tế - nhưng tôi có nghĩa là để ngắt kết nối từ nó. Tôi muốn thể hiện một cái gì đó, mà không ai khác có thể nhìn. Chủ yếu, tôi lấy cảm hứng từ những con chó bị chụp hình. Mỗi con chó là một duy nhất, không thể lặp lại, và đây là những gì tôi cố gắng nắm bắt. Các địa điểm, nơi các buổi diễn ra, cũng rất quan trọng. Tôi luôn cố gắng chọn một cái gì đó bất thường, đáng ngạc nhiên - không cần phải nói một bầu không khí huyền diệu. Khi các điều kiện thích hợp, các ý tưởng cho bức ảnh trở mình.
bai bien nen tho

Một trong những mối quan tâm quan trọng nhất, cho cả động vật và đối với tôi, là một liên lạc tốt với một "mô hình lông", tự do của nó trong phiên, niềm vui của hành vi của nó. Không có nơi nào để ép buộc hoặc nerviness. Các mối quan hệ tốt với một con chó, trong khi ở bức ảnh, chuyển thành như thế nào con chó trình bày chính nó, mà sau đó là rất quan trọng để tạo ra hiệu ứng mong muốn. Tôi chưa bao giờ cảm thấy được hoàn toàn hài lòng với những gì tôi đang tạo ra. Nó luôn luôn có thể được thực hiện một cách tốt hơn.

chó Nhiếp ảnh Hội thảo - Lý thuyết & Thực hành & Post-Processing

chó hội thảo nhiếp ảnh từ cơ hội duy nhất Alice Zmysłowska to để tìm hiểu những bí mật của công việc và công việc của nghệ sĩ dưới sự giám sát của mình. Các cuộc hội thảo bao gồm một bài giảng lý thuyết, đó là liên kết không chỉ với những con chó bắn súng, một số ở ngoài trời thực tế và hình ảnh chế biến trong Photoshop và Lightrooom. Với cách tiếp cận Formula xưởng làm người tham gia độc đáo và riêng biệt của nó nhằm Sa làm như người mới bắt đầu và những người tiên tiến.

Đầu tiên ở Ba Lan Hội thảo của con chó với Alice Zmysłowska - Krakow, Ba Lan 8-10.05.2015 - Các ý kiến ​​của một số người tham gia:
"Tôi không nhớ nơi đầu tiên tôi thấy hình ảnh của Alice Zmysłowski, nhưng từ giây phút đầu tiên có nghĩa là ông trở thành quan tâm đến việc ai là tác giả và nơi bạn có thể nhìn thấy tác phẩm khác của cô. Là một người đam mê Nhiếp ảnh gia cũng muốn để có được một khí hậu tương tự và bắt để" cái gì đó "đồng có hình ảnh Alice. toi MIMO rằng, như một kynologicznie hoạt động tôi vẫn có nhiều cơ hội để chụp ảnh những con chó to cái gì đó vẫn đang mất tích. TOI vào "đầu tiên trong nhiếp ảnh xưởng Ba Lan chó từ Alice Zmysłowska" tôi chỉ có được. tôi đã không thất vọng và mong đợi của tôi đã được đáp ứng. Alice chia .! bí mật tháng tám của công việc của mình, vì thế làm việc với một con chó và người giám hộ của mình, và một phiên hội thảo và xử lý tiếp các hình ảnh Hi chúng tôi Đừng dừng lại vào tháng sau khi hoàn thành hội thảo, Alice một cách công khai và khen ngợi, TOI chỉ trích những tác động của các "điều trị" tiếp theo - sự lựa chọn của hình ảnh tư thế thích hợp làm đánh giá xử lý sau tổ chức Hội thảo -. Agnieszka Janarek đã chăm sóc của các địa điểm phù hợp làm tốt công tác làm, giải khát và tất cả các hỗ trợ hậu cần (bản đồ, giúp đỡ trong việc). Sẽ có hội thảo khác? Tôi muốn giới thiệu những ai vẫn còn ngập ngừng tham gia vào chúng, sẽ có kinh nghiệm và kiến ​​thức mới đạt được trong một bầu không khí tuyệt vời. "~ Justin Wisełka

Các sự háo hức liên tục cho tự cải thiện, khả năng tự phê bình, và sự quyết tâm để nhắm vào mục tiêu đề ra, là rất quan trọng với tôi.

Friday, April 1, 2016

Câu chuyện nhỏ về tạp chi ảnh đẹp Fortune Smiles Adam Johnson

Khi ba vị giám khảo cho Giải thưởng Câu chuyện làm cho sự lựa chọn của họ, họ cung cấp các trích dẫn cho những cuốn sách. Năm nay,  ban giám khảo  là Anthony Doerr, Rita Mead, và Kathryn Schulz. Chúng tôi bao gồm những trích dẫn trong thư chúc mừng chúng tôi trình bày cho từng lọt vào chung kết, cùng với sự kiểm tra của họ ($ 20,000 cho người chiến thắng, $ 5,000 cho hai thí sinh khác). Để bảo vệ tính bảo mật của phiếu bầu của ban giám khảo và sự toàn vẹn của quá trình này, chúng ta không thuộc tính trích dẫn bất kỳ thẩm phán cụ thể.


Dưới đây là những gì các giám khảo đã phải nói về chiến thắng của Giải thưởng Story để sách được xuất bản vào năm 2015, Adam Johnson của tạp chí Fortune Smiles:

"Trong 'cơn bão Anonymous," một trong sáu tầng trong Adam Johnson của tạp chí Fortune Smiles, một người đàn ông lái xe trên một con đường trong bão đánh Lake Charles ghi nhận một sự vắng mặt kỳ lạ: Anh ấy không thể nhìn thấy bất kỳ phản xạ trong các cửa sổ cho ông đi, bởi vì , sau khi cơn bão, không có cửa sổ trái. Đó là một quan sát đặc Johnson, sắc sảo và đáng lo ngại, và nó nhắc nhở tôi về những câu chuyện bản thân, mỗi phôi một nhân vật thành một bóng tối unbarriered: bệnh tật, tình trạng bất ổn chính trị, thiên tai, bạo lực tình dục, phạt tù. Chống lại bóng tối (một số của nó nhớ lại, một số nếu nó diễn ra, một số của nó chỉ đơn thuần là sợ hãi), truyền thông giữ sút kém: Một người cha không thể hiểu lảm nhảm lạ bé của mình; khí quản một người đàn ông lớn tuổi giữ ông nói với con trai mình; một hình ba chiều của một tổng thống bị ám sát mô hình được trò chuyện trong những mảnh phối lại các bài phát biểu ông đã cho trong khi vẫn còn sống. Tuy nhiên đối với tất cả các ngắt kết nối và thảm kịch, có cái gì đó ấm áp và hài hước và sáng về những câu chuyện này. Johnson viết như Rembrandt vẽ, đa dạng và đặc biệt, với một thái độ hướng đến tự chụp chân dung và một món quà để làm cho nó có vẻ giống như một thế giới hoàn toàn mang về không chỉ trong mà ngoài mỗi một trong các bức tranh nhỏ. "

"Không có một câu chuyện yếu trong bộ sưu tập này. Cùng với việc tạo văn xuôi mà kéo bạn trong và không cho đi cho đến khi nó kết thúc với bạn, Johnson vượt trội trong việc tạo ra nhân vật mà là cả sâu thiếu sót và hoàn toàn con người và đưa chúng vào tình huống mà có lần tin cậy và siêu thực. Johnson không né tránh từ vật liệu khó khăn, nhưng thay vì sử dụng nó để khám phá những khoảnh khắc đau đớn nhất của kinh nghiệm con người, pha trộn các yếu tố của lịch sử, khoa học viễn tưởng và kinh dị tâm lý. Tuy nhiên, bằng cách nào đó, có một làn sóng ngầm của hy vọng mờ nhạt mà dệt thông qua những câu chuyện này, như thể nói rằng mọi người có thể vượt qua bất cứ điều gì, nhưng chỉ khi họ sẵn sàng để đối mặt với những điểm yếu của mình. Một thăm dò nắm bản chất con người như đã nói qua những cảnh mê hoặc mà sẽ để lại cho bạn suy nghĩ rất lâu sau khi bạn đã đọc xong. "
Nguồn: Anhdep99.com